Lâm Đống Triết cảm thấy quy định của trường không cứng nhắc và khắt khe như Trang Đồ Nam đã mô tả.
Sau khi được sự phê duyệt của trường, hội sinh viên có thể mượn lớp học vào cuối tuần hoặc trong các khoảng thời gian nhất định để tổ chức khiêu vũ. Mặc dù trường có yêu cầu về ánh sáng (ánh sáng không được quá tối), loại nhảy (khi nam nữ khiêu vũ, cơ thể không được quá gần nhau), còn có yêu cầu nhất định, mặc dù các cán bộ chính trị thỉnh thoảng đến kiểm tra tại hiện trường buổi khiêu vũ, nhưng dù sao đi nữa, đó vẫn là một buổi khiêu vũ, là một buổi khiêu vũ được trường chính thức phê duyệt.
Trong khuôn viên trường cũng có các cặp đôi yêu nhau. Trong phòng tự học có nam nữ ngồi rất gần nhau. Trong căn tin có nam nữ cùng ăn cơm. Nghe nói trong ký túc xá của sinh viên năm trên, thậm chí có những cặp đôi trẻ cùng nhau nấu cơm và xào rau. Mặc dù số lượng những người yêu nhau này còn ít, và hành động của họ cũng có chút lén lút, nhưng dù sao thì vẫn có. Hơn nữa trường học dường như cũng ngầm chấp nhận những hiện tượng này, không để cho các cán bộ công tác chính trị đi khắp nơi bắt người và báo cáo chỉ trích.
Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình đến Thượng Hải cách nhau một ngày. Cả hai đều được bố mẹ vui mừng tiễn đưa đến báo danh. Sau khi hai gia đình hoàn thành việc tiễn con, họ đều đến ký túc xá của con của gia đình kia thăm một chút, đặc biệt là Tống Oánh, mang hai túi lớn đồ ăn vặt và trái cây từ Quảng Đông, đưa cho bạn cùng phòng của Lâm Đống Triết một túi lớn, rồi mang túi còn lại đến ký túc xá của Trang Tiểu Đình, nhiệt tình mời các bạn gái khác cùngăn với Trang Tiểu Đình.
Sau khi hoàn thành báo danh, cả hai ký túc xá đều biết rằng Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình là hàng xóm, bạn bè từ nhỏ. Sau khi khai giảng, Trang Đồ Nam lại đặc biệt đến một lần để thăm em gái. Cậu dẫn Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình cùng nhau đi ăn ở căng tin. Không lâu sau, mọi người đã đồn đại rằng Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình là "anh em họ xa". Với lớp vỏ bọc này, không ai cảm thấy ngạc nhiên về mối quan hệ giữa "anh em họ hàng xa".
Hai người bắt đầu gặp gỡ thường xuyên hơn rất nhiều so với các bạn cùng lớp. Vào buổi tối, họ sẽ học trong các lớp học khác nhau trên cùng một tầng của tòa nhà giảng đường, thỉnh thoảng cùng nhau đi đến trường Đại học Đồng Tế thăm anh trai—Thực ra không phải thế, họ lén lút đi dạo phố hoặc xem phim.
Nhưng cũng chỉ có vậy, Trang Tiểu Đình không dám quá thân mật với Lâm Đống Triết, không dám ăn cơm cùng cậu trong căn tin, cũng không dám để cậu đưa cô xuống dưới khu ký túc xá nữ.
Thời gian hai người ở bên nhau một mình bình thường không nhiều. Trong sân trường thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau, lén lút liếc nhìn nhau trong căng tin, hoặc sau khi "tình cờ gặp" nhau trong hành lang tòa nhà giảng đường, cả hai sẽ nhìn nhau một cái... một ánh mắt, một nụ cười, khiến trái tim họ vừa xấu hổ vừa vui sướng, mặt đỏ tim đập nhanh.
Vào cuối tuần, hai người cùng nhau lang thang khắp Thượng Hải. Lâm Đống Triết thú vị và lại chịu bỏ công sức. Cậu ấy đã khám phá ra nhiều góc khuất của thành phố Thượng Hải, ăn cơm rau ở Văn Miếu, ăn mì lạnh ở Đền Thành Hoàng, xem tượng đài Pushkin ở Công viên Tam Giác, dạo chợ sỉ ở bến tàu, thắp hương ở Chùa Tĩnh An... Cậu dẫn Trang Tiểu Đình đi khám phá và tận hưởng những điều kỳ thú.
Nếu không có địa điểm nào phù hợp hoặc muốn đi. Lâm Đống Triết sẽ đạp xe đưa Trang Tiểu Đình lang thang quanh ngoài trường, đơn giản nhưng vui vẻ.
Trong mắt mỗi người, chỉ có duy nhất một người. Khoa Kiến trúc và Quy hoạch đô thị của trường Đại học Đồng Tế được thành lập. Trang Đồ Nam trở thành một trong những sinh viên cao học đầu tiên của khoa sau khi thành lập.
Ký túc xá của sinh viên cao học Khoa Kiến trúc và Khoa Kỹ thuật Xây dựng được nối liền với nhau. Trong phòng kí túc xá của Trang Đồ Nam, bốn người chia đều ra, mỗi bên một nửa. Hai sinh viên cao học Khoa Kiến trúc và hai sinh viên cao học Khoa Kỹ thuật Xây dựng— Dùng cách tự trào của học viện Kiến trúc để nói, một phòng có bốn 'tội phạm sửa bản vẽ cũ' (những người luôn thay đổi bản vẽ), hai người xây tường (Khoa Kiến trúc), hai người làm thép (Khoa Kỹ thuật Xây dựng)."
Hai sinh viên cao học Khoa Kỹ thuật Xây dựng đều là sinh viên năm trên. Người anh lớn tuổi nhất, Phùng Ngạn Tổ, có nhiều kinh nghiệm phong phú đặc biệt—Năm 81, đỗ vào lớp Kỹ thuật Xây dựng của trường Đại học Đồng Tế. Sau hai năm học tốt nghiệp và vào làm việc tại Viện Thiết kế Kiến trúc Đại học Đồng Tế. Năm 1986 anh thi vào học cao học tại Khoa Kỹ thuật Xây dựng của trường Đại học Đồng Tế. Phùng Ngạn Tổ đã kết hôn và thường xuyên sống trong ký túc xá đơn vị của vợ, cộng thêm năm thứ hai thạc sĩ, đã hoàn thành xong các khóa học của chương trình sau đại học, vì thế không thường đến trường học.
Người thứ hai, Vương Thượng Văn, cùng chuyên ngành với Phùng Ngạn Tổ và học cùng khóa. Anh kể lý do thi cao học rất đơn giản, ký túc xá cao học có bốn người, trong khi ký túc xá của Viện Thiết kế Kiến trúc có mười người, điều kiện ký túc xá của trường tốt hơn nhiều so với viện thiết kế, vì vậy anh ấy đã nỗ lực thi cao học.
- Vương Thượng Văn nói với hai người em đang cố nhịn cười: “Hai người đừng cười, khi các em ra trường đi làm rồi, sẽ biết điều kiện ăn ở của thành phố Thượng Hải tệ đến mức nào…”
- Vương Thượng Văn buồn bã nói thêm: “Tệ đến mức khó mà tin nổi.”
Một người bạn cùng phòng khác, Dư Đào, là bạn học cũ của Trang Đồ Nam. Họ học cùng lớp ở đại học, nhưng lựa chọn ngành học khác nhau ở cao học. Trang Đồ Nam học chuyên ngành Khoa học Kỹ thuật Kiến trúc, còn Dư Đào học chuyên ngành Thiết kế Kiến trúc và lý thuyết. Hai người học ngành khác nhau, mỗi người tham gia các lớp học và tìm giảng viên riêng, thời gian biểu hầu như không trùng khớp.Ngoài giờ ngủ, ba người rất ít khi cùng có mặt trong phòng ký túc, rất tự do.
"Tên vô dụng" Vương Đại Chí năm ngoái đã đỗ cao học, theo học giáo sư La và tham gia công tác bảo tồn và sửa chữa các công trình di sản kiến trúc lịch sử của Thượng Hải. Anh ta sống ở phòng bên cạnh, và dựa vào mối quan hệ cũ với Trang Đồ Nam khi anh ta cho Trang Đồ Nam tài liệu ôn thi cao học, thỉnh thoảng đến tìm Trang Đồ Nam để "mượn" nước nóng nấu mì ăn liền.
Phùng Ngạn Tổ thỉnh thoảng xuất hiện trong phòng ký túc xá, trò chuyện sôi nổi với Vương Thượng Văn. Khi Phùng Ngạn Tổ và Vương Thượng Văn trò chuyện, họ không tránh né hai người còn lại trong phòng. Trang Đồ Nam thú vị lắng nghe hai lần và mơ hồ hiểu ra rằng, chủ đề nghiên cứu của nhóm mà họ tham gia là về giao thông Thượng Hải.
Vào dịp Tết Trung Thu, mặc dù không có nghỉ lễ, nhưng trong khuôn viên trường vẫn có không khí lễ hội. Nhà ăn bán bánh trung thu lẻ. Bảng thông báo treo thông báo về buổi khiêu vũ, sinh viên cũng tỏ ra lười biếng và thư thái hơn bình thường.
Cố gắng hết sức để hoàn thành hai tiết học buổi chiều trong khi lòng dạ không yên. Trang Đồ Nam về phòng ký túc xá, đặt cặp sách xuống và chuẩn bị ra ngoài đến trường Đại học Giao thông Thượng Hải. Lúc này, Phùng Ngạn Tổ đẩy cửa vào, Vương Thượng Văn theo sau, tay cầm một túi nhựa đen.
- Vương Thượng Văn từ trong túi nhựa lấy ra hai gói bánh trung thu và một hộp cơm chứa món thịt kho, nhiệt tình mời hai người đàn em: "Giáo sư phát quà Trung Thu, tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé. Bánh trung thu là lòng tốt của lão đại, món thịt kho là do tôi đóng góp."
- Trang Đồ Nam do dự một chút. Phùng Ngạn Tổ chú ý thấy: "Sao vậy? Tối nay có hoạt động gì à? Đi khiêu vũ à?"
- Trang Đồ Nam lắc đầu: "Em đã hẹn với em gái, em sẽ đi đến trường Đại học Giao thông cùng em ấy ăn tối, coi như là ăn mừng lễ."
- Vương Thượng Văn nói: "Tối nay chúng tôi còn phải về văn phòng làm bản vẽ, hay là chúng ta ăn tối sớm một chút, 5 giờ rưỡi? Cậu ăn hai miếng bánh trung thu rồi đi."
- Đây là bữa tiệc đầu tiên trong ký túc xá. Trang Đồ Nam nhanh chóng đưa ra quyết định: "Em xuống dưới gọi điện cho em gái, nói là tôi không đi được nữa."
- Trang Đồ Nam gọi điện cho ký túc xá của Trang Tiểu Đình, nhờ cô quản lý ký túc xá nói lại rằng tối nay cậu có việc, không thể đến Đại học Giao thông ăn tối với em ấyy. Sau khi gọi điện xong, cậu ấy đi đến cửa hàng tạp hóa mua vài lon bia, rồi mang lên lầu.
Vào lúc 5 giờ rưỡi, hai người anh lớn lại xuất hiện một cách bí ẩn. Bốn người di chuyển một chiếc bàn học vào giữa phòng, bày bánh trung thu, thịt kho, bia ra. Phùng Ngạn Tổ mở bao bì bánh trung thu, đặt bánh lên nắp hộp cơm, rồi dùng dao trái cây cắt ra.
- Dư Đào nhìn thấy bao bì vứt ở một bên, tò mò hỏi: "Nhóm tư vấn Liên hợp Phố Đông?"
- Phùng Ngạn Tổ thuận miệng trở lời: “Giáo sư hướng dẫn của chúng tôi là thành viên của nhóm nghiên cứu, ông ấy đã chia bánh trung thu và cho tôi một cái.”
- Cậu bé tò mò Dư Tao tiếp tục đặt câu hỏi: “Em ở trong khoa có nghe nói nhóm nghiên cứu này, vẫn luôn không biết là nhóm nghiên cứu của trường Đại học Đồng Tế, hay là một tổ chức liên kết giữa các trường đại học ở Thượng Hải, hay là một tổ chức của chính phủ? “
- Vương Thượng Văn trả lời: “Ban đầu chỉ có các giảng viên từ các trường đại học như Bắc Đại, Phục Đán, Đồng Tế, v.v. nghiên cứu và thảo luận về việc phát triển khu vực Phố Đông, là một tổ chức hoàn toàn phi chính phủ. Sau khi các giảng viên đã công bố một loạt các bài viết về phát triển khu vực Phố Đông, các doanh nghiệp, đơn vị sự nghiệp và các cơ quan chính phủ lần lượt tham gia, đã thành lập nhóm nghiên cứu tư vấn liên hợp. Giờ đây đã trở thành một đơn vị nghiên cứu chính thức."
- Phùng Ngạn Tổ đã cắt một miếng bánh trung thu: “Mặc dù nói là đơn vị nghiên cứu chính thức, nhưng không biên chế, không có lương. Mọi người đều có công việc chuyên môn của mình, thực hiện khảo sát trong giờ làm việc, cái bánh trung thu này coi như là một phúc lợi hiếm có rồi.”
- Các đàn anh rất hòa nhã. Trang Đồ Nam cũng không nhịn được sự tò mò: “Nghiên cứu cái gì?”
- Phùng Ngạn Tổ nói: “Nghiên cứu rất nhiều đề tài, môi trường, kinh tế, giao thông…. Các giáo viên của Khoa Kỹ thuật Xây dựng Dân dụng của Đại học Đồng Tế chủ yếu là theo nghiên cứu xây dựng mạng lưới giao thông thành phố Thượng Hải cùng với Giáo sư Lâm.”
- Vương Thượng Văn cắt một bánh trung thu nhân thịt đưa qua: “Diện tích đường bình quân đầu người ở Thượng Hải xếp cuối cùng trong cả nước. Diện tích nhà ở bình quân đầu người xếp cuối cùng trong cả nước. Kế hoạch mà đội ngũ nghiên cứu của Đồng Tế đưa ra là xây cầu, xây một cây cầu lớn bắc qua sông Hoàng Phố, nối liền Phố Đông và Phố Tây.”
- Trong giọng điệu của Phùng Ngạn Tổ có một niềm tự hào không thể diễn tả bằng lời: “Cầu dây văng”
- Trang Đồ Nam đang theo giáo sư khảo sát bến tàu cũ khu phố Tây. Cậu lập tức hiểu ra: “Thượng Hải là một cảng, tàu thuyền vận chuyển qua lại nhiều. Sông Hoàng Phố lại có nhiều sương mù, tàu thuyền dễ bị tông vào trụ cầu dẫn đến sự cố. Cầu dây văng không có trụ cầu, thuận lợi cho việc tàu thuyền di chuyển.”
- Giọng nói của Trang Đồ Nam không kìm được mà run lên: “Cầu lớn sông Trường Giang Nam Kinh có 9 trụ 10 nhịp, nhịp dài nhất là 160 mét. Mặt sông Hoàng Phố rất rộng, có nhịp dài hơn 400 mét. Làm sao có thể làm được mà không dùng trụ chứ?”
- Dư Đào nói: “Các anh không cần đánh em, em đã nghe nói người Nhật vẫn luôn tham gia đấu thầu cầu Hoàng Phố. Liệu có phải là cầu do các nhà thiết kế nước ngoài xây dựng vẫn còn đang tranh cãi, chưa có kết luận."
Phùng Ngạn Tổ và Vương Thượng Văn nhìn nhau, quyết định trêu đùa hai đàn em.
- Vương Thượng Văn khui một lon bia đưa cho Trang Đồ Nam: “Giáo sư Lâm đã dẫn dắt đội ngũ của Khoa Kỹ thuật Xây dựng Dân dụng xây dựng bốn cây cầu dây văng rồi. Nhịp của cầu mỗi lần tăng lên một chút, kinh nghiệm cũng tích lũy cũng không ít. Lão đại Phùng của chúng ta đã tham gia vào việc xây dựng cầu Thạch Môn ở Trùng Khánh.”
- Phùng Ngạn Tổ nói: “Thiết kế, tính toán đều do các chuyên gia thực hiện. Anh chỉ ở trong công trường để học hỏi, làm việc theo bản vẽ và hoàn thành các công đoạn cùng các giáo sư. Mọi người đừng lo nói chuyện không, ăn bánh trung thu đi.”
- Vương Thượng Văn cười haha hỏi:” Ở khoa kiến trúc hai đứa đã qua kiến trúc công cộng gì rồi? Khu dân cư mới của Đại Học Đồng Tế? Không đúng, khu dân cư mới của Đại Học Đồng Tế là nhà ở.”
- “Khoa xây tường” và “khoa buộc thép” vừa hợp tác vừa đối đầu. Trang Đồ Nam lấy lại tinh thần rồi trả lời: “Phòng một chủ yếu làm các công trình không gian lớn, ví dụ như ga tàu Thượng Hải, Học viện Kịch Thượng Hải, Nhà hát phim, phòng quay của Nhà máy sản xuất phim Thượng Hải, v.v Nhưng đều là các giáo sư khoa kiến trúc tham gia, bọn em vẫn chưa đủ năng lực.”
- Dư Đào cũng không chịu thua mà bổ sung: “Phòng thứ hai chuyên làm các dự án nhà ở và khách sạn. Khu dân cư mới của Đại Học Đồng Tế chính là thiết kế của phòng đó. Còn có, thiết kế công trình thí nghiệm và các tòa nhà cao tầng cũng đều là chuyên môn của các chuyên gia hàng đầu quốc gia.” Trang Đồ Nam và Dư Đào đều rất thông thạo các công trình của khoa Kiến trúc. Nhưng hai người vẫn chưa tham gia qua các dự án quy mô lớn, khó tránh khỏi cảm giác thiếu tự tin.
- Phùng Ngạn Tổ nhìn ra sự cảm thán trong lòng của Trang Đồ Nam và Dư Đào, chu đáo an ủi hai người: “Kiến trúc là một nghề phải tích lũy theo thời gian, có kinh nghiệm làm việc, mới có thể từ từ đảm nhận những dự án lớn. Lần này Khoa Kỹ thuật Xây dựng Dân dụng toàn lực giành được hạng mục cầu sông Hoàng Phố. Không chỉ vì để nâng cao uy tín cho các nhà thiết kế trong nước, mà còn là vì giành lấy kinh nghiệm thực chiến cho ngành xây dựng cầu trong nước. Viện thiết kế rất thiết nhân lực. Hai đứa rất nhanh có thể cùng các giáo sư làm các hạng mục rồi.”
- Các đàn anh lớn tán gẩu một cách thoải mái. Trang Đồ Nam bị choáng ngợp bởi cảm xúc. Trong lòng dâng lên một cảm giác về lúc cậu vẽ nhanh ở ga tàu Quảng Châu. Một cảm giác khi cậu ta lớn tiếng tuyên bố với Trang Siêu Anh rằng 'Con vào Đại học Đồng Tế là để học kiến trúc.’
Cơn gió thu thổi vào từ cửa sổ, mang theo tiếng trò chuyện, tiếng cười từ dưới lầu lên. Trang Đồ Nam nghe các đàn anh trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu. Cảm giác vừa lạ lùng lại vừa quen thuộc lại một lần nữa vươn lên trong lòng.
Hai đàn anh ăn xong bánh trung thu, dọa xong hai hai tân binh nghiên cứu sinh, lại cùng nhau đi văn phòng giáo sư, thức khuya vẽ tranh.
Đại học Giao Thông Vận Tải cách trường Đại học Đồng Tế rất xa. Một chuyến đi mất hơn hai tiếng đồ hồ. Trang Đồ Nam do dự mấy lần, suy nghĩ rằng đây là lần đầu tiên Trang Tiểu Đình đón tết trung thu bên ngoài, hay là vẫn quyết định đi thăm con bé. Nếu thực sự quá muộn thì không trở về liền, mà đi đến kí túc xá của Lâm Đống Triết ngủ một đêm, sáng sớm ngay mai trở về Đại học Đồng Tế.
Trang Đồ Nam vốn nghĩ lại gọi điện thoại thông báo cho em gái, nhưng trước hàng dài đứng đợi chờ gọi điện thoại--- Dịp lễ, các sinh viên đều muốn gọi điện thoại về gia đình. Cậu lười đứng xếp hàng chờ đợi, trực tiếp ngồi xe bus công cộng đến trường Đại học Giao Thông Vận Tải.
Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình cố gắng ít khi đến ký túc xá của nhau — các chàng trai đứng đợi dưới ký túc xá của các cô gái gần như là một cách công khai thừa nhận rằng anh ta đang theo đuổi ai đó hoặc đang đợi bạn gái. Trong sân trường những đôi yêu nhau vốn đã hiếm lại càng ít, và đa phần đều là nghiên cứu sinh hoặc sinh viên năm cuối. Cậu và Trang Tiểu Đình tạm thời đều chưa đủ can đảm để công khai, nếu họ cần liên lạc, sẽ gọi điện cho nhau ở dưới ký túc xá.
Khu vực xung quanh trường Đại học Giao Thông Vận Tải không quá sầm uất. Các cửa hàng và rạp chiếu phim gần nhất đều phải cách một giờ lái xe, mua sắm và giải trí đều phải đi rất xa. Sau khi Lâm Đống Triết nhận được điện thoại của Trang Tiểu Đình--- Trang Tiểu Đình nói Trang Đồ Nam buổi tối không đến trường Đại học Giao Thông Vận Tải nữa, cô có thể cùng Lâm Đống Triết đi xem phim---- Vui mừng khôn tả, liền chạy đến rạp chiếu phim đã hẹn từ sớm.
Hoàng hôn buông xuống, trong không khí tràn ngập sự tự do và vui sướng. Lâm Đống Triết ở một quán nhỏ bên đường mua bánh hoa mai mà Trang Tiểu Đình thích ăn nhất, rồi tìm một chỗ dễ thấy trước rạp chiếu phim, lặng lẽ chờ đợi. Chân trời vẫn còn vài sợi hoàng hôn tinh nghịch, một vầng trăng tròn sáng tỏ lặng lẽ treo trên ngọn cây. Bánh hoa mai được đựng trong túi nhựa, hơi nóng làm túi phồng lên, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa. Mọi thứ, tất cả mọi thứ, đều giống như tâm trạng của Lâm Đống Triết lúc này., ngọt ngào và mềm mại.
Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình đã một tuần rồi không có thời gian riêng tư bên nhau. Hai người chỉ có thể tình cờ nhìn nhau khi đi ngang qua nhau, hoặc là vào buổi tối ở một góc vắng của tòa nhà giảng đường, nhẹ nhàng nắm tay nhau để xoa dịu nỗi nhớ. Cậu thật sự nhớ Trang Tiểu Đình đến mức khi biết Trang Đồ Nam không đến trường Giao thông Vận Tải vào chiều nay. Lập tức, cậu ấy cười rộ lên, trái tim như nở hoa vì vui sướng.
Bánh hoa mai đã nguội, Lâm Đống Triết quyết định ăn trước phần của mình, đợi Trang Tiểu Đình đến rồi mới đi mua một phần nữa.
Những người đi xem buổi chiếu lúc 7 giờ vừa nói chuyện vừa cười cợt đi qua bên cạnh. Lâm Đống Triết ăn hết hai phần bánh hoa mai.
Những người vừa xem xong phim lại tiếp tục thảo luận về cốt truyện khi đi qua, nhưng Trang Tiểu Đình vẫn không xuất hiện.
Lâm Đống Triết đã đợi hơn hai giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, cậu đã gọi điện cho Trang Tiểu Đình nhiều lần, nhưng điện thoại dưới ký túc xá của cô luôn bận, cậu không thể liên lạc được với cô.
Nỗi nhớ càng trở nên mãnh liệt, sự thất vọng cũng càng lớn. Tâm trạng của Lâm Đống Triết trở nên chán nản đến mức không thể tả, cậu chỉ có thể lê bước mệt mỏi về ký túc xá — nếu không quay lại ngay, cậu sẽ không kịp vào khi cổng ký túc xá đóng cửa.
Trang Tiểu Đình luôn là người giữ lời hứa. Lâm Đống Triết cảm nhận được một dự cảm trong lòng. Quả nhiên, khi cậu vừa bước vào ký túc xá, cậu nhìn thấy Trang Đồ Nam.
- Lâm Đống Triết ủ rủ nói: “Lão đại, sao anh lại lên đây?”
- Trang Đồ Nam trả lời: “Anh nói với ông lão ở dưới nhà là anh lên thăm em trai, đưa ông ấy xem thẻ sinh viên của anh, ông ấy bảo anh lên đây đợi.”
- Trang Đồ Nam trách móc cậu ta: “Chơi cái gì mà đến giờ muộn thế này mới về?! Anh và Tiểu Đình tìm cậu hai lần đều không tìm thấy. Tối nay muộn quá rồi, anh ở phòng cậu ngủ một đêm nhé.”
- Trang Đồ Nam nhìn thấy bánh hoa mai trong cặp của cậu ta, vui mừng khôn xiết: “có bánh hoa mai nữa ha, đúng lúc có chút đói đây.”
Vào đêm trước ngày Quốc Khánh, Trang Đồ Nam lại xuất hiện ở trường Đại học Giao Thông Vận Tải, mời em trai, em gái ăn tối.
- Ăn tối xong, ba người cùng nhau bước ra khỏi căn tin. Lâm Đống Triết vô cùng tích cực: “Anh Đồ Nam, em đưa anh đến trạm xe buýt nhé.”
- Ánh chiều tà, làn gió ấm áp. Các bạn học sinh nói nói cười cười đi qua, không khi tràn đầy sự thư giãn và vui vẻ. Trong tòa nhà giảng dạy không xa truyền ra tiếng nhạc vũ đạo du dương. Trang Đồ Nam liếc nhìn trang phục của Trang Tiểu Đình, tóc xoăn nhẹ buông vai, áo sơ mi trắng, chiếc váy xoè đơn giản và thanh nhã. Nhất thời hứng thú: “Tiểu Đình, em chưa từng đi vũ hội phải không? Hôm nay em mặc đẹp như vậy, anh dẫn em đi vũ hội nhé.”
Trang Tiểu Đình lắc đầu
- Lâm Đống Triết giận dỗi: “Anh Đồ Nam, anh biết khiêu vũ à?”
- Trang Đồ Nam nói là làm. Cậu lại nhìn thấy thông báo trên tấm bảng đen trước căn tin.” Tối nay, trung tâm hoạt động sinh viên chiếu bộ phim ‘Bản sắc anh hùng’. Nghe nói bộ phim nay rất hay. Hai đứa muốn xem không, anh mời hai đứa.”
Trang Đồ Nam tiếp tục xem sơ qua thông báo khác trên bản đen, không để ý đến sắc mặt của Lâm Đống Triết phía sau đã thay đổi, vai cũng trở nên khom xuống.
- Trang Tiểu Đình lặng lẽ chạm vào cánh tay của Lâm Đống Triết. Lâm Đống Triết móc ra thẻ sinh viên, giận dỗi nói: “Chỉ có học sinh của trường này mới có thể mua vé, em đi mua vé đây.”
Lễ Quốc Khánh được nghĩ một ngày. Bạn cùng phòng của Lâm Đống Triết ở Thượng Hải về nhà, Trương Đồ Nam cũng tự nhiên lại ở lại.
Lâm Đống Triết chán nản đến tột đỉnh, bỗng dưng nghe tiếng gọi từ dưới lầu của bảo vệ: “Lâm Đống Triết, Lâm Đống Triết”
Trang Đồ Nam đang trò chuyện với một người bạn cùng phòng. Lâm Đống Triết vội chạy nhanh xuống lầu, nhìn thấy Trang Tiểu Đình đứng trước tòa nhà.
- Trang Tiểu Đình đưa cho cậu một chiếc bàn chải đánh răng mới: “Anh hai nói, anh không có bàn chải đánh răng. Phòng của mình có cái mới, cậu giúp mình đưa cho anh nha.”
- Cậu em nhỏ Lâm Đống Triết coi trọng tình cảm hơn nghĩa vụ: “Không đưa, đưa cho anh ấy rồi sau này lại đến đây ở một đêm nữa.”
Xung quanh người đi đi lại lại, không tiện nói chuyện. Trang Tiểu Đình ra hiệu cho Lâm Đống Triết đi theo cô ấy đến góc tòa nhà của kí túc xá
Ánh trăng chiếu lên người của Trang Tiểu Đình, mờ ảo dịu dàng. Trong bụi cỏ bên cạnh tòa nhà tiếng côn trùng vang lên liên tục không dứt. Trang Tiểu Đình nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lâm Đống Triết.
- Mọi điều đều không cần nói ra. Sự chán nản trong lòng Lâm Đống Triết, thậm chí cơn giận mơ hồ bỗng nhiên hóa thành mây khói. Cậu bất lực nói: “Tháng sau hết lễ rồi, anh cậu sẽ không thường xuyên đến đây nữa chứ.”
Trang Tiểu Đình cuối đầu mỉm cười, nụ cười mang sự dịu dàng và e thẹn không thể diễn tả bằng lời.
- Lâm Đống Triết lại nói: “Hay là, sau này lễ tết chúng ta đi đến trường Đại học Đồng Tế đi? Lễ tết anh cậu nhất định không ở trường Đại học Đồng Tế đâu .” Trang Tiểu Đình khẽ cười ra tiếng.
- Lâm Đống Triết buồn bả nói: “Cậu đừng cười, trước tiên mình mong chờ tết trung thu, anh cậu đã đến. Trong tết trung thu mong chờ lễ Quốc Khánh, anh cậu lại đến nữa. Hôm nay mình mong chờ anh cậu về cả một đêm. Lúc ăn cơm mình mong chờ anh ấy quay về, chúng ta có lẽ còn có thể cùng đi dạo bên ngoài trường. Lúc xem phim mình còn mong anh ấy quay về, chúng ta có thể cùng nhau đưa anh ấy ra trạm xe buýt, cùng nhau đi. Kết quả anh ấy không đi, sớm biết vậy chúng ta nên đi đại học Bắc Kinh cho rồi.”
Trang Tiểu Đình bỗng nhiên tiến đến một bước, nhẹ nhàng hôn vào môi của Lâm Đống Triết, chặn lại lời lải nhải không dứt của cậu ấy.
Đôi môi mềm mại và ấm áp nhẹ nhàng chạm vào nhau như chuồn chuồn đạp nước, rồi ngay lập tức rời ra, khóa chặt tình yêu thắm thiết trong lòng.