Tiểu hạng nhân gia

Chương 38



Mặt trời đã lặn, không khí bên ngoài vẫn ngập tràn hơi nóng, có người gõ cửa “bạch bạch”.

Trang Tiểu Đình đang rửa bát trong bếp, nghe thấy tiếng gõ cửa, lau vội tay, đi ra ngoài mở cửa.

- Bên ngoài cửa là cháu của nhà họ Lý. Trang Tiểu Đình vô thức thốt lên “a “ lên một tiếng : “có điện thoại à? Để chị đổi đôi giày rồi qua đó liền.”

- Đứa nhỏ trong tay cầm cây kem lạnh, cười hihi nói: “Chị , chị nhanh lên nha.”

Trang Tiểu Đình quay vào nhà nói với bố mẹ một tiếng. Mùa tốt nghiệp, các bạn học thường gọi điện thoại, rủ nhau đi đến thăm thầy cô hoặc đi ra ngoài chơi. Hoàng Linh không để tâm, đáp lại một cách tùy ý: “biết rồi”

Trang Tiểu Đình đi ra khỏi cửa. Lúc cô đóng cửa vô ý liếc nhìn về phía con hẻm, nhìn thấy dưới ánh đèn đường một bóng hình quen thuộc.
Tim cô ấy bỗng đập nhanh hơn.

- Mặt trăng vẫn còn chưa lên cao, ánh trăng hình bán nguyệt bị ngọn cây cắt thành những hình dáng bắt quy tắt. Ánh sáng từ đèn đường rất ấm áp. Lâm Đống Triết nhìn lại với vẻ mặt căng thẳng, lắp bắp nói: “Mình trở về.. trở về... thăm thầy cô bạn bè.”

- Lâm Đống Triết quá hiểu sự đa nghi mẫn cảm của Trang Tiểu Đình. Cậu quyết tâm, không để ý đến hậu quả nói: “Mình nhận được giấy thông báo nhập học, mình muốn... trực tiếp nói với cậu, liền tới đây.”

Gió nhẹ nhàng, tiếng côn trùng kêu từ trong bụi cỏ vang lên, mọi thứ như trở lại thời gian cũ, mọi thứ lại như trong mơ, bất chợt gặp lại người mình nhớ nhung suốt một năm, Trang Tiểu Đình rất muốn khóc.

Ngoài lần đầu tiên nói chuyện điện thoại dài, khi đó Lâm Đống Triết đã nói một lần "Mình thích cậu". Trong suốt nửa năm qua, trong những bức thư và cuộc gọi, hai người chưa từng nhắc đến những chủ đề tương tự nữa, chỉ nghiêm túc thảo luận về cách đăng ký nguyện vọng. Nhưng ngay lúc này, khi nghe thấy "Trở về... trở về thăm thầy cô bạn bè" và "Mình muốn nói trực tiếp với cậu", Trang Tiểu Đình biết rằng, cô không cần phải lo lắng nữa.

Cuộc điện thoại này kéo dài nửa giờ mới xong, khi về nhà, cô chỉ nói một câu: "Là bạn cùng lớp," mà không nói rõ là bạn nào, có chuyện gì.

Khoảng nửa giờ sau, cửa sân lại bị gõ.

- Cùng với tiếng gõ cửa là một giọng nói quen thuộc: " Anh Đồ Nam, mở cửa đi."

- Trang Đồ Nam đang nằm ngửa nằm xem TV, nghe thấy giọng nói đó, cậu giật mình ngồi bật dậy: "Là Đống Triết, Lâm Đống Triết."

Hoàng Linh vui mừng khôn xiết, liền xuống bếp chiên trứng, kèm theo chút thịt xào sẵn trong tủ lạnh, làm cho Lâm Đống Triết một bát mì vừa thơm ngon vừa đầy màu sắc.

- Lâm Đống Triết vừa ăn vừa trả lời câu hỏi của Trang Siêu Anh: "Sau khi con thi xong, con muốn trở về, nhưng bố tôi không cho phép. Bố kiên định nói rằng nếu có tình huống khẩn cấp, nếu nguyện vọng hoặc sức khỏe có vấn để gì, thì con ở lại Quảng Châu sẽ tiện xử lý hơn. Ông ấy nói đúng, con cùng giáo viên cấp trung học phổ thông đã gặp thầy cô tuyển sinh của trường đại học rồi..."

- Trang Đồ Nam cắt lời: "Thí sinh có thể trực tiếp gặp thầy cô tuyển sinh à?"

- Lâm Đống Triết đáp: "Dạ được, sau khi công bố điểm chuẩn. Thầy giáo bọn con dẫn một số học sinh đến nhà khách, gặp thầy cô tuyển sinh của trường đại học, nói vài câu, chỉ là để xác nhận lại thôi."

- Lâm Đống Triết tiếp tục: "Khi nhận được giấy báo nhập học. Con khóc lóc đòi về gặp lại bạn cũ, mẹ con cũng muốn về, nhưng giờ bà ấy..."

- Trang Siêu Anh lập tức hỏi tiếp: "Con đã nhận được giấy báo nhập học rồi à? Trường nào?"

- Lâm Đống Triết nhỏ giọng nói: "Đại học Giao thông Thượng Hải, trường của bố con."

- Ngoài Trang Tiểu Đình ra, tất cả mọi người đều cùng hít vào một hơi. Trang Đồ Nam nhất thời quên mất việc phải che giấu: "Đại học Giao thông đã suy đồi đến mức này rồi à?"

- Hoàng Linh bật thốt lên: "Đại học Giao thông? Khoa thể dục à?"

- Lâm Đống Triết ấp úng đáp: "Khoa hóa học."

- Trang Siêu Anh, với khả năng giao tiếp khéo léo, thật lòng cảm thán: "Chú Lâm bước đi này đúng, kỳ thi cao học ở Quảng Đông thật sự có lợi thế.”
- Trang Đồ Nam cũng cảm thấy sâu sắc: "Hộ khẩu rất quan trọng, có hộ khẩu Thượng Hải thì thi đại học và tìm việc dễ dàng hơn nhiều. Điểm chuẩn đại học ở Thượng Hải thấp hơn nhiều so với Giang Tô, tìm việc cũng khác biệt rất nhiều."

- Lâm Đống Triết nhìn Trang Đồ Nam, tức giận nói: "Năm cuối của em cũng phải gồng mình làm bài tập, luyện đề đấy."

- Trang Đồ Nam cười lớn, vò đầu Lâm Đống Triết: "Có triển vọng rồi, giờ dám cãi lại lão đại rồi đấy."

- Hoàng Linh vui vẻ nói: "Đại học Giao thông cũng là nguyện vọng đầu tiên của Tiểu Đình. Phúc Đán phải huấn luyện quân sự một năm, nên con bé cũng đăng ký Đại học Giao thông. Giấy báo nhập học vẫn chưa đến, nhưng điểm của con bé đã vượt qua điểm chuẩn hơn 20 điểm rồi. Đống Triết, hai con có thể tiếp tục làm bạn học cùng nhau."

- Hoàng Linh giống như pháo sau lưng ngựa, chỉ tìm cách bù đắp sau khi sự việc đã xảy ra: "Dì đã giúp Tiểu Đình xem qua bản giới thiệu tuyển sinh của Đại học Giao thông. Trên đó có nói là năm ngoái mới thành lập khoa thể dục. Dì nghiên cứu rất lâu, ấn tượng rất sâu."

- Trang Siêu Anh nghĩ thầm: "Càng giải thích lại càng che đậy điều gì đó."

- Trang Đồ Nam oán thầm: "Mẹ giải thích kiểu này thà không giải thích còn hơn. Tiểu Đình thể lực chỉ vừa đủ chuẩn, mẹ nghiên cứu khoa thể dục à?"

- Lâm Đống Triết đặt bát canh xuống, khéo léo chuyển chủ đề: " Hướng Bằng Phi đâu rồi?"

- Cả nhà họ Trang đều im lặng. Lúc này Trang Tiểu Đình, người vẫn im lặng từ nãy giờ, lên tiếng: "Bố mình khuyên anh ấy học lại thêm một năm."

- Hoàng Linh thấy không khí có phần trầm lắng, lập tức nói: "Mẹ con sao không về cùng con? Trước kia mẹ con hay nói, nếu con đỗ đại học, mẹ con chắc chắn sẽ đi một vòng trong nhà máy và trong con hẻm, đánh trống khua chiên, khoe khoang một phen.

- Trang Đồ Nam bổ sung: " đánh trống khua chiên rồi đi lên văn phòng giáo vụ trường tiểu học, treo một tấm vải đỏ 'Chúc mừng bạn Lâm Đống Triết đỗ vào Đại học Giao thông Thượng Hải!'"

- Lâm Đống Triết liếc nhìn Hoàng Linh, ấp úng nói: "Mẹ con dạo gần đây tìm được một công việc, làm cá viên thủ công rồi bán cho các nhà hàng kiếm tiền. Mẹ con đặc biệt dặn con, có thể nói với chú và dì, nhưng đừng nói với người khác. Mẹ không muốn mọi người ở xưởng biết."

- Lâm Đống Triết nói tiếp: "Băm thịt cá, trộn thịt rất vất vả. Bố con lúc đầu không đồng ý, nhưng không lâu sau, cả nhà đều ủng hộ cả hai tay hai chân. Sau khi mẹ đi làm, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Khi mới đến Quảng Châu, mẹ hay nói câu này nhất: 'Lâm Vũ Phong, chờ Đống Triết thi xong, chúng ta sẽ về Tô Châu, em không muốn sống mãi ở Quảng Đông.' Mỗi lần ẹm nói như vậy, con và ba đều không dám thở mạnh, ngay cả miếng thịt trên bàn cũng không dám gắp."

Lâm Đống Triết mô phỏng giọng điệu của mẹ cậu, nói rất giống. Trang Đồ Nam nhớ lại mùa hè năm ngoái khi cậu ở Quảng Châu, Tống Oánh đã đối xử với cha con nhà họ Lâm một cách bá đạo, bật cười ha hả, rồi lại thêm một muỗng thịt vào bát canh của Lâm Đống Triết.

- Trang Siêu Anh hỏi: "Đống Triết, con định về ở bao lâu?"

- Lâm Đống Triết nuốt một miếng thịt, nói: "Chỉ ở mấy ngày thôi ạ. Con sẽ đến trường trung học phổ thông số một để cảm ơn thầy cô, gặp gỡ bạn bè rồi về Quảng Châu. Bố con bảo con về sớm, giúp mẹ làm cá viên và giao cá viên. Bố còn muốn con về quê một chuyến, dọn mộ cho ông nội và thắp hương."

- Trang Đồ Nam cười lớn: "Còn phải thông báo cho mọi người nữa. Tết năm sau, nhà họ Lâm lại có thể chia thêm một cân thịt heo rồi."

- Hoàng Linh nói: "Đống Triết, nếu lại thấy gì đó trong xưởng nhỏ ở quê bố con, ví dụ như thấy cách làm ô mai hoặc thịt khô gì đó, thì đừng nói với mọi người nhé."

Trong phòng của Lâm Đống Triết vốn có một đặt giường tầng, bình thường là Hướng Bằng Phi ở một mình. Vào dịp nghỉ hè, Trang Đồ Nam và Hướng Bằng Phi, hai anh em họ, cùng ở chung. Giờ thì Lâm Đống Triết có thể tiện ở vài ngày.

Vào mùa hè oi ả, cửa sổ và cửa ra vào đều mở rộng. Ánh trăng chiếu nghiêng qua cửa sổ lưới cửa sổ vào trong, tạo ra hai vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà bê tông. Cơn gió đêm đã trở nên mát mẻ, mang theo tiếng côn trùng và hương hoa thổi vào trong phòng. Lâm Đống Triết ngồi dưới ánh đèn, lướt qua vài cuốn sách mà Trang Đồ Nam mang về. Trang Đồ Nam thì nằm trên giường, thỉnh thoảng trò chuyện với cậu.

- Trang Đồ Nam trước tiên cảm thấy tiếc cho Lâm Đống Triết vì cậu ấy chỉ có thể ở lại vài ngày: "Cậu thật sự không đợi Hướng Bằng Phi về sao?"

- Lâm Đống Triết vừa lật sách một cách hời hợt, vừa trả lời: "Bố em bảo em gặp thầy cô và bạn học rồi về. Bố nghĩ là anh đã phân công công việc rồi, không có ở nhà, nên chắc chỉ còn em và Trang... không tiện lắm."

- Lâm Đống Triết ngạc nhiên: "Anh Đồ Nam. Bố em còn tưởng anh sẽ tìm cách đi làm ở Quảng Đông. Quảng Châu còn phát triển hơn nhiều so với Thượng Hải. Mẹ em suốt ngày lải nhải rằng, nếu anh đến Quảng Châu, mẹ sẽ làm cá viên cho anh ăn."

- Trang Đồ Nam nói: “Nếu đỗ nghiên cứu sinh, sẽ học thêm ba năm nữa. Nếu không đỗ, sẽ có kế hoạch đi vào miền Nam.”

- Trang Đồ Nam tự trào: “Học nghiên cứu sinh chưa chắc là nỗ lực, cũng có thể là trốn tránh, là mơ hồ.”

- Lâm Đống Triết đóng cuốn sách lại: “Mẹ em còn nói, mẹ nghĩ nếu anh có thể quay lại làm việc ở Tô Châu cũng tốt, Tô Châu là nhà.”

- Lâm Đống Triết nói xong, ném mình lên giường, thoải mái lăn một vòng: “Hôm nay, khi em vừa vào con hẻm, em và mấy đứa trẻ chơi bắn bi có chào hỏi, cảm giác của em lúc đó là như là trở về nhà, như thể chưa bao giờ rời đi.”

- Trang Đồ Nam mỉm cười: “Đống Triết. Năm nay cậu về còn có một đống thầy cô và bạn học cấp ba để gặp. Sau này người có thể gặp ngày càng ít, những gì có thể nói khi gặp nhau cũng ngày càng ít, dần dần…”

- Trang Đồ Nam nhẹ nhàng nói một câu mang tính thơ mộng nhưng cũng tàn khốc: “Khi cậu rời khỏi khỏi một thành phố, thành phố đó sẽ quay lưng lại với cậu.”

- Lâm Đống Triết thì thầm: “Em muốn trở về, khi em nhận được thông báo trúng tuyển, suy nghĩ đầu tiên của em là muốn trở về.

Mặc dù nhiệt độ mùa hè ở Quý Châu không cao, nhưng tia UV độc vô cùng. Phơi nắng trên đường ray sắt còn nóng đến mức khiến người ta sợ hãi. Hướng Đông vác theo chiếc búa khoan đường nặng nề dưới ánh nắng gay gắt. Đối mặt với sóng nhiệt của đường ray nóng rực suốt một ngày, cúi xuống kiểm tra các tấm đệm đường ray, và thỉnh thoảng lại vung búa để đóng lại những chiếc đinh đường ray lỏng lẻo hoặc bị mất trên tấm ván. Lúc tan ca đã cảm thấy đau lưng nhức mỏi, bây giờ đang nằm úp mặt để nghỉ ngơi.

Hướng Đông mang về một cái rổ đeo lưng. Trong cái rổ đeo lưng có vài chai bia và một vài đoạn dây thép vụn mà anh ta nhặt được gần đường ray vào ban ngày. Hướng Bằng Phi trước tiên dọn dẹp những đồ phế liệu này, rồi rửa tay sạch, thoa dầu hồng hoa lên lòng bàn tay và xoa lưng cho Hướng Đông.

Sau một ngày làm việc vất vả. Cơ bắp vai và lưng của Hướng Đông cứng lại, Hướng Bằng Phi dùng sức dưới tay, xoa bóp mạnh mẽ.

- Hướng Đông nhăn mặt kêu lên vì đau: “Con trai, nhẹ tay chút, nhẹ tay chút, được rồi, được rồi.”

- Hướng Bằng Phi im lặng không nói gì, nhưng tay cậu vẫn nhẹ nhàng hơn một chút, song vẫn không ngừng: “Phải xoa cho hết, nếu không tối nay bố nằm ngủ sẽ đau lưng.”

- Trang Hoa Lâm mang ba bát mì lên bàn ăn, rồi mở một chai bia: “Ăn trước đi, ăn xong rồi mẹ sẽ xoa lưng cho bố con.”

- Hướng Đông ngồi xuống bàn, nhấm nháp một ngụm bia thoải mái: “Cứ mong mỗi tối có chút bia này, nếu không mỗi ngày như vậy, thật sự không chịu nổi.”

- Trang Hoa Lâm như phép thuật mang ra một đĩa bánh gà. Hướng Đông cười lên: “Thịnh soạn thế này, buổi trưa không phải em đã nói tối chỉ ăn mì sao?”
- Trang Hoa Lâm cũng ngồi xuống: “Chiều nay em nhận được điện thoại của anh trai. Anh ấy nói chị dâu đồng ý để Bằng Phi quay lại. Anh ấy còn nói, bảo Bằng Phi về sớm tham gia lớp học bổ túc kỳ nghỉ của lớp 12…”

- Hướng Bằng Phi gắp một miếng thịt kho: “Hôm trước, con gọi điện cho chú Tiền, nói là con không đỗ đại học, không biết có thể theo chú ấy chạy xe kiếm tiền không, chú nói con chỉ cần có bằng lái, chú sẽ giúp con tìm việc.”

Hướng Đông và Trang Hoa Lâm cùng lúc ngớ ra.

- Trang Hoa Lâm phản ứng đầu tiên, miễn cưỡng cười nói: “Nhà chỉ có mình con, làm sao cũng nuôi nổi, với lại… với lại, cậu mợ cả đã đồng ý để con ở nhà chú con khi ôn thi lại, ôn thi lại chỉ một năm thôi. Nếu đi làm, thời gian dài, sợ mợ cả con có ý kiến.”

- Hướng Bằng Phi lầm lũi ăn bánh bao: “Lâm Đống Triết đã đi Quảng Châu rồi, con ở phòng của cậu ấy, đóng tiền ăn cho cậu mợ cả.”

- Niềm vui của Trang Hoa Lâm sau khi nhận được cuộc gọi của Trang Siêu Anh đã hoàn toàn tan biến. Sự thất vọng và hối hận tích tụ trong lòng từ khi Hướng Bằng Phi trượt kỳ thi đột ngột bùng phát. tát một cái làm chiếc bánh gà trong tay Hướng Bằng Phi bay đi: “Mẹ đã phải xin cậu con, ông ấy mới đồng ý để con về học lại. Mẹ đã xin xong cậu, giờ lại phải xin con nữa sao?! Chính con không thi đỗ…”

- Hướng Đông kéo tay Trang Hoa Lâm, liên tục chuyển đề tài: “Ăn cơm đi, ăn cơm đã, chuyện gì ăn xong rồi nói.”

Hướng Bằng Phi nhặt miếng bánh gà trên đất, phủi đi bụi, tiếp tục nhét vào miệng.

Hướng Đông ra sức ra hiệu cho vợ bằng ánh mắt.

- Trang Hoa Lâm vẫn không bỏ cuộc: “Mẹ không nên cho con chuyển hộ khẩu. Năm nay, con đã vượt qua được điểm chuẩn cao đẳng Quý Châu rồi. Nếu học lại thêm một năm nữa, biết đâu con có thể vượt qua điểm chuẩn của Giang Châu. Mẹ đã đi sai một bước, không thể nhìn con tiếp tục sai được nữa.”

- Hướng Bằng Phi ngắt lời Trang Hoa Lâm: “Điểm sổ chuẩn Quý Châu so với Tô Châu thấp hơn gần 200 điểm. Con không đậu nổi.”

- Trang Hoa Lâm lo lắng đến giọng cũng thay đổi: “Cậu cả con đã đáp ứng rồi.”

- Hướng Bằng Phi trả lời: “Mẹ, sao mẹ lại trở nên giống bà ngoại vậy.”

Hướng Bằng Phi nói lời này ra, Hướng Đông lập tức biết là xong rồi. Ông vẫn còn chưa kịp ngăn cản. Trang Hoa Lâm đã tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Hướng Bằng Phi.

- Trang Hoa Lâm một tay lật tung cái bàn, hét lên trong trạng thái như điên cuồng: “Cái đồ hỗn đản nhà con, con vừa mới nói cái gì, con nói lại một lần nữa xem. Mẹ cho con nói lại một lần nữa….”

Trang Hoa Lâm vừa hét, vừa lao tới điên cuồng đánh Hướng Bằng Phi. Hai chân Trang Hoa Lâm giẫm lên những mảnh vỡ của ly thủy tinh, đế dép lê ma sát với mảnh vỡ, phát ra âm thanh chói tai và khó nghe của tiếng kêu cọt kẹt.

- Súp mì đổ ra trên mặt đất, trơn trợt. Hướng Đông vừa cố gắng giữ chặt vợ mình để tránh cô ấy bị ngã, vừa kêu la Hướng Bằng Phi: “Nhanh xin lỗi mẹ mau.”

Các hàng xóm cùng tầng nghe thấy tiếng động, đều ra can ngăn.

- Trang Hoa Lâm ngồi thụp xuống bên bàn, lấy tay che mặt khóc nức nở. Hướng Đông liên tục giải thích: “Không sao, không sao, chỉ là tức giận với con thôi. Mẹ con không có thù hận gì lâu dài đâu, mai sẽ ổn cả.”

Dưới ánh nắng mặt trời, không có gì là mới lạ, những người hàng xóm nhìn Hướng Bằng Phi cúi đầu không nói gì, họ khuyên vài câu rồi trở về.

Hướng Bằng Phi cầm chổi và xẻng hót rác, im lặng quét những mảnh vỡ trên sàn.

- Trang Hoa Lâm khóc một lúc lâu, cuối cùng dần dần bình tĩnh lại. Hướng Đông nắm lấy tay Hướng Bằng Phi: “Xin lỗi mẹ đi.”

- Hướng Bằng Phi cúi đầu nói: “Mẹ, con không cố ý đâu.”

Hướng Đông nhanh tay lẹ mắt, đưa khăn ấm vào tay Trang Hoa Lâm, muốn cô chuyển sự chú ý, thì chuyện này cũng sẽ qua đi một cách qua loa.

- Nhưng Hướng Bằng Phi không cho anh cơ hội đó, tiếp tục nói: “Mẹ, con không định học lại đâu.”

- Hướng Đông ngắt lời, quát Hướng Bằng Phi trước khi Trang Hoa Lâm kịp nổi giận lần nữa: “Con nói lại lần nữa xem? Con nhìn xem hôm nay mẹ đã tức giận thế nào rồi?”

- Hướng Bằng Phi nói: “Có người trong hẻm học lại hai năm, gia đình thường xuyên cãi nhau, mẹ, anh chị người đó thay nhau mắng, mắng nghe mà đau lòng lắm… họ chê người đó vô dụng, không kiếm ra tiền, còn chiếm một chỗ trong nhà.”

- Hướng Bằng Phi nói: “Con muốn kiếm tiền.”

- Trang Hoa Lâm nghẹn ngào không ngừng: “Đồ Nam và Tiểu Đình đều đỗ đại học rồi. Nhà cậu có chỗ ở, bố mẹ sẽ lo tiền sinh hoạt cho con…”

- Hướng Bằng Phi nói: “Con và Trang Tiểu Đình học lớp 12, mỗi sáng sớm mợ cả dậy từ 5 giờ để nấu bữa sáng cho chúng con. Bữa trưa, bữa tối cũng thay đổi món, giặt giũ quần áo cho chúng con sạch sẽ, mọi công việc nhà đều không để chúng con động vào. Trang Tiểu Đình đã lén khóc hai lần, bảo là mợ cả tạo quá nhiều áp lực cho cô ấy. Chúng con vừa thi xong, mợ cả ấy đã ốm vì mệt.”

- Trang Hoa Lâm thốt lên ngay lập tức: “Cậu con đã đồng ý rồi, mợ cả không thể phản đối được…”

Trang Hoa Lâm chưa nói xong, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hướng Bằng Phi,cô lập tức dừng lại.

Trang Hoa Lâm trong lòng đầy nỗi buồn nghĩ, quả thật mình càng ngày càng giống mẹ mình rồi.

- Hướng Bằng Phi lặp lại: “Con không muốn học lại không chỉ vì phải ở nhờ nhà cậu cả. Con thật sự không muốn học nữa, con muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền. Khi con kiếm được tiền, ba sẽ không phải vất vả làm thêm giờ, vừa cúi xuống đóng đinh, vừa phải đi nhặt phế liệu bán nữa.”

- Hướng Bằng Phi nói một cách u ám: “Con đã nói với chú Tiền là con không đỗ, chú Tiền chỉ nói một câu ‘Dây thừng chỉ đứt ở chỗ yếu nhất’. Chú Tiền là người hiểu chuyện. Nhà cậu dù có tốt đến đâu cũng không phải nhà mình. Kết quả của con tệ như vậy, cũng cũng không thích học, con muốn đi làm kiếm tiền sớm, mẹ đừng ép con học nữa.”

Mùa hè năm 1987, trời đặc biệt nóng, quạt điện dù thổi thế nào cũng không làm khô được mồ hôi trên người. Tiếng ve kêu chói tai, khiến người ta cảm thấy bực bội, mất tập trung.

Trang Đồ Nam tạm biệt cuộc sống đại học, ở lại trường để học cao học.

Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình đỗ đại học, trở thành những sinh viên của Đại học Giao thông Thượng Hải.

Hướng Bằng Phi quay về Tô Châu, từ chối lời khuyên của Trang Siêu Anh, từ chối học lại. Cậu đã thi lấy bằng lái xe và theo chú Tiền chạy xe đường dài trong tỉnh, thu nhập khá tốt, mỗi tháng kiếm được từ hai trăm đến ba trăm đồng.

Hướng Bằng Phi không những không cần tiền của bố mẹ nữa, mà cậu còn có thể gửi về nhà mỗi tháng năm mươi đồng, lại gửi thêm năm mươi đồng cho Trang Siêu Anh tiền ăn—Cậu chỉ ăn sáng và tối ở nhà, năm mươi đồng là một số tiền hợp lý, hơi cao một chút.

Hiệu quả những năm gần đây của nhà máy dệt bông không tốt. Lương của Hoàng Linh là một trăm mười đồng, Trang Siêu Anh cao hơn một chút, một trăm hai mươi đồng. Mức lương ở Giang Tô cao hơn nhiều so với ở Quý Châu. Hướng Đông vàTrang Hoa Lâm thì lương không đến một trăm đồng. Sau khi bốn người lớn biết được thu nhập của Hướng Bằng Phi, họ cảm thán một hồi rồi không nói gì thêm nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com