Một lời đồn lan truyền khắp nơi: “Giả Tôn xuất thế, tu vi thông thiên, chỉ một lời có thể định càn khôn.”
Không ai biết Giả Tôn là ai, đến từ đâu, nhưng mọi người đều tin rằng kẻ này đã đạt đến cảnh giới vô thượng của Giả Đạochỉ cần nói ra một điều, thiên địa liền phải xoay chuyển theo ý hắn.
Các đại tông môn hoảng loạn. Một nhân vật có thể thao túng nhận thức, khiến lời nói trở thành chân lýđây chính là đại họa của thiên hạ.
Linh Kiếm Tông: “Không thể để kẻ này tồn tại. Nếu hắn tuyên bố Linh Kiếm Tông đã diệt vong, chẳng phải thiên hạ sẽ thật sự tin rằng chúng ta không còn sao.”
Đạo Minh Các: “Hắn mà nói ‘Đạo Minh Các phản bội tu chân giới’, chúng ta chẳng phải sẽ bị toàn bộ chính đạo truy sát ư.”
Ma Môn: “Hắn mà nói ‘Ma Môn đã quy chính’, vậy chúng ta còn mặt mũi nào làm ma tu.”
Một cuộc truy lùng chưa từng có diễn ra. Các thế lực tung ra vô số thám tử, dò xét khắp nơi, tìm kiếm dấu vết của Giả Tôn.
Nhưng ngay lúc đó, một sự việc kinh hoàng xảy ra.
Tại Thiên Đạo Hội Nghị, nơi các đại nhân vật tụ hội, một giọng nói chậm rãi vang lên giữa hư không:
“Thật ra… ta vẫn luôn ở đây.”
Tất cả tu sĩ biến sắc.
“Thật ra… ta chính là vị tông chủ mà các ngươi vẫn kính sợ.”
Mọi người lập tức nhìn về phía trung tâmvị tông chủ cao cao tại thượng kia, đột nhiên cảm thấy bản thân đúng là Giả Tôn thật.
“Thật ra… Ma Môn đã thống nhất thiên hạ.”
Tất cả bắt đầu hoang mang. Những ký ức mơ hồ như bị thay đổi. Một số người gật gù, cảm thấy điều này có vẻ đúng, trong khi một số khác thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chỉ trong nháy mắt, thực hư đã trở thành lẫn lộn.
Đó chính là nỗi kinh hoàng của Giả Đạo.
Thực Hư Đảo Lộn
Không gian Thiên Đạo Hội Nghị trở nên im lặng đến đáng sợ.
Giả Tôn… thật sự tồn tại sao.
Không ai dám khẳng định. Nhưng tất cả đều cảm thấy có vẻ đúng. Một số tu sĩ mơ hồ nhớ lạiđúng rồi, Ma Môn đã thống nhất thiên hạ mà, chuyện này chẳng phải ai cũng biết sao.
Nhưng… tại sao ngay trước đó, bọn họ lại nghĩ khác.
Cảm giác bất an như ngàn vạn con trùng bò khắp tâm trí.
“Các ngươi đã quên rồi sao.” Giọng nói của Giả Tôn lại vang lên, chậm rãi, không mang theo uy áp, nhưng lại khiến linh hồn tu sĩ run rẩy.
“Ta vẫn luôn ở đây. Từ trước đến nay, chính ta mới là người đứng đầu Thiên Đạo Hội Nghị.”
Tông chủ các đại tông môn trợn trừng mắt, nhưng không ai dám cất lời phản bác. Trong lòng bọn họ, một cảm giác hoài nghi khủng khiếp dâng trào.
“Thật ra… các ngươi đã từng quỳ trước ta, chẳng lẽ quên rồi.”
Ầm.
Hơn nửa số tu sĩ trong hội nghị tự động quỳ xuống. Không ai ra lệnh, không có bất kỳ uy lực nào đè nén, nhưng đầu gối bọn họ lại không thể chịu nổi áp lực vô hình.
Đám người đứng thẳng lập tức kinh hãi nhìn đồng môn của mình: “Ngươi… sao lại quỳ.”
“Ta… ta không biết… nhưng dường như… ta vốn dĩ đã quỳ ở đây rồi…” Một trưởng lão run giọng nói, mồ hôi lạnh chảy dài.
Những kẻ còn đứng cũng bắt đầu hoang mang.
Bọn họ không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả nữa.
Giả Đạo đã đạt đến cảnh giới này sao.
Một tông chủ hét lên, vung kiếm chém thẳng về phía giọng nói kia. “Ngươi là ai. Cút ra đây mà giao chiến.”
Nhưng ngay khi kiếm quang lóe lên
Sát ý lập tức biến mất.
Vị tông chủ ấy giật mình nhận ra kiếm của mình đã được thu về từ bao giờ. Không có dấu hiệu bị khống chế, không có trận pháp ảnh hưởng, nhưng hắn không thể tiếp tục ra tay.
Giọng nói của Giả Tôn vẫn bình thản:
“Ngươi đang làm gì vậy. Ngươi chẳng phải là người đã tự mình thề trung thành với ta sao.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tông chủ kia.
Sắc mặt hắn trắng bệch.
Không thể nào….
Nhưng trong ký ức của hắn… đúng là hắn đã từng nói lời trung thành với một ai đó.
Là thật hay giả.
Cả hội nghị lặng như tờ.
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ đám đông:
“Giả Đạo… là bất bại…”
Giả Tôn khẽ cười. “Đúng vậy. Và tất cả các ngươi… đều đã quên điều đó.”
Giả đạo đang bao trùm toàn bộ tu chân giới, các tông môn dần quên đi quy những chuyện trước đây
Tông Môn Không Đổi, Nhưng Mọi Thứ Đều Khác
Tại một góc vắng của Linh Kiếm Tông, bên dưới gốc bạch tùng già cỗi, một nhóm đệ tử trẻ tuổi đang chăm chú lắng nghe lời giảng của sư huynh.
“Linh Kiếm Tông ta truyền thừa vạn năm, kiếm đạo vô song, các ngươi phải ghi nhớ.”
Bọn đệ tử gật đầu. Đúng vậy, Linh Kiếm Tông là kiếm tông mạnh nhất, bọn họ đã biết điều này từ lâu. Nhưng... tại sao khi nghĩ lại, ký ức bỗng trở nên mơ hồ.
Một đệ tử nhíu mày: “Sư huynh, nghe nói mấy trăm năm trước, Linh Kiếm Tông từng suýt bị diệt tông bởi Ma Môn.”
“Đệ nói bậy gì thế. Từ trước đến nay, Ma Môn vẫn luôn thần phục chúng ta, sao có thể có chuyện đó.”
Bọn đệ tử đều gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, Ma Môn luôn thần phục Linh Kiếm Tông. Nhưng trong tâm trí bọn họ, dường như có một lỗ hổng nào đó.
Nhưng không ai muốn truy cứu.
Cách đó không xa, một vị trưởng lão đang nhắm mắt dưỡng thần, khẽ mở mắt nhìn sang, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị, rồi lại nhắm lại như chưa từng thấy gì.
Trên vách đá gần đó, hai chữ "Kiếm Đạo" khắc sâu vào đá, nhưng khi một đệ tử trẻ nhìn lên
Dòng chữ chớp lóe, rồi biến thành “Giả Đạo”.
Hắn ngẩn người.
Nhưng khi chớp mắt lần nữa, chữ trên vách đá lại trở về như cũ.
Hắn lắc đầu, cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Lưỡi Kiếm Không Còn Sắc, Nhưng Ai Cũng Tin Rằng Nó Vô Địch
Đêm khuya, ánh trăng mờ ảo trải dài trên quảng trường luyện kiếm của Linh Kiếm Tông. Một nhóm đệ tử vây quanh một thiếu niên gầy yếu, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
"Ngươi nói ngươi muốn khiêu chiến ta." Một thanh niên áo xanh cười nhạt, tay khẽ đặt lên chuôi kiếm.
Thiếu niên gật đầu. "Đúng vậy, sư huynh. Chỉ cần ngươi rút kiếm, ta tất bại."
"Ngươi biết điều đấy là tốt. Ta sẽ không cần phải rút kiếm."
Ầm.
Một áp lực vô hình tràn ra. Đệ tử xung quanh đều cảm nhận được kiếm ý hùng mạnh, như thể thanh niên áo xanh chỉ cần động một ngón tay, là có thể chém thiên địa.