Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 32: Vân tiêu tông



Lời vừa dứt, Lục Huyền tái mặt, thân hình run rẩy, miệng trào máu. 

"Không thể nào. Ngươi... chỉ đứng đó, không hề vận chuyển kiếm ý. Vì sao ta lại bị phản phệ.." 

Chúng đệ tử kinh hãi quỳ xuống. 

"Quả nhiên là kiếm đạo chí cảnh. Không rút kiếm, đã khiến địch nhân tự diệt." 

Từ đó, danh tiếng của Vân Trạch vang vọng tu chân giới. Mà hắn... chỉ là một kẻ bình thường chưa từng cầm qua kiếm.

Một Chén Trà Định Càn Khôn 

Trong Vân Tiêu Tông, có một góc trà lâu nhỏ, nơi các đệ tử thường tụ họp luận đạo. Hôm nay, nơi đó lại trở thành chiến trường của hai thế lực lớn. 

Một bên là Trần Thanh, đại trưởng lão của Cửu U Môn, kẻ nổi danh với tu vi Hóa Thần, một tay có thể diệt một tông môn nhỏ. 

Bên kia là Tiêu Mộ, một kẻ vô danh, không ai biết hắn từ đâu đến, chỉ biết hắn ngồi đó, nhàn nhã uống trà. 

"Ngươi dám cản đường ta." Trần Thanh nheo mắt. 

Tiêu Mộ đặt chén trà xuống. "Ta chỉ uống trà, từ khi nào lại thành cản đường ngươi." 

Trần Thanh hừ lạnh, khí tức bùng nổ. Nhưng ngay khi hắn vừa bước tới một bước 

ẦM. 

Toàn bộ pháp lực của Trần Thanh như bị nghiền nát, hắn phun máu, lảo đảo quỳ xuống. 

Hắn sợ hãi. "Ngươi… rốt cuộc là ai.." 

Tiêu Mộ thản nhiên. "Ngươi tự cho rằng ta là kẻ mạnh, vậy ta chính là kẻ mạnh." 

Lời vừa dứt, Trần Thanh bỗng nhiên như mất đi toàn bộ tu vi. 

Từ đó về sau, trong tu chân giới truyền lưu một lời răn 

"Chớ đắc tội kẻ uống trà."

Kẻ Đứng Dưới Bậc Thềm 

Vân Tiêu Tông, trước đại điện. 

Bậc thềm dẫn vào chính điện cao đến tám trăm bậc, đại diện cho tám trăm năm truyền thừa của tông môn. Hôm nay, dưới bậc thềm, một kẻ áo xám đứng lặng lẽ. 

Hắn không tiến vào. 

Đệ tử gác cửa quát: “Ngươi là ai. Không có lệnh bài, không được bước lên.” 

Kẻ áo xám ngẩng đầu, ánh mắt như mây mù che phủ: “Ta chỉ đứng đây, chưa từng bước lên.” 

Đệ tử cau mày. Đứng trước cửa tông môn, không tiến cũng không lui, chẳng phải đang khiêu khích. 

Một vị trưởng lão đi ngang qua, cau mày hỏi: “Hắn là ai.” 

Đệ tử lắc đầu: “Không biết. Nhưng hắn không bước lên, cũng không chịu rời đi.” 

Trưởng lão nhìn kỹ, ánh mắt khẽ biến: “Đừng động vào hắn.” 

Bởi vì không ai biết hắn là ai, cũng không ai dám thừa nhận rằng hắn có mặt. 

Những kẻ nhạy bén trong tông môn dần cảm thấy… khiến người khác quên đi sự tồn tại của mình, đây chẳng phải là một cảnh giới đáng sợ sao. 

Và rồi, ngày thứ ba, kẻ áo xám vẫn đứng dưới bậc thềm. 

Đến ngày thứ năm, tông môn bắt đầu xôn xao. 

Ngày thứ bảy, chưởng môn kinh động. 

Ngày thứ mười, tông môn ra lệnh phong tỏa, nhưng… 

Kẻ áo xám đã biến mất. 

Từ đó về sau, một câu hỏi lưu truyền: 

“Có thật đã từng có người đứng dưới bậc thềm.”

Dấu Chân Không Ai Nhìn Thấy 

Vân Tiêu Tông, ngày thứ mười một. 

Sau khi kẻ áo xám biến mất, bậc thềm trước đại điện lại trở nên bình thường như trước. Đệ tử vẫn đi lại, trưởng lão vẫn nghị sự, mọi thứ dường như chưa từng có gì xảy ra. 

Nhưng… 

Có một điều kỳ quái. 

Mỗi sáng sớm, khi ánh mặt trời chiếu rọi, trên bậc thềm đá xanh lại xuất hiện dấu chân. 

Dấu chân chỉ có một hướng, từ dưới đi lên. 

Nhưng trong đêm, rõ ràng không ai nhìn thấy ai bước lên cả. 

Đệ tử gác cửa hoảng sợ, lập tức báo lên trên. 

Một vị trưởng lão xuống kiểm tra, ánh mắt trầm xuống. Ông ta dùng linh lực quét qua, nhưng dấu chân vẫn ở đó, không tan biến, không phai mờ. 

“Dấu chân của ai.” 

Không ai trả lời. 

Đến ngày thứ hai mươi, dấu chân đã lên đến bậc thứ bảy trăm. 

Ngày thứ hai mươi mốt, bậc thứ bảy trăm năm mươi. 

Ngày thứ hai mươi hai, dấu chân đã gần đến cửa đại điện. 

Chưởng môn Vân Tiêu Tông chính thức xuất quan, đại trận phong hộ bật mở, toàn bộ tông môn tập trung vào bậc thềm. 

Đêm đó, không ai ngủ. 

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng… 

Dấu chân đã biến mất. 

Không phải dừng lại, mà là không còn ai có thể nhìn thấy nữa. 

Chưởng môn lặng người, giọng khàn khàn: “Quên đi.” 

Các trưởng lão cúi đầu. 

Và từ đó, không ai còn nhắc đến kẻ áo xám, cũng không ai còn bàn về dấu chân. 

Nhưng từ hôm đó trở đi, không một ai dám bước lên bậc thềm vào lúc rạng sáng

Cái Bóng Dưới Ánh Đèn 

Vân Tiêu Tông, tháng thứ hai sau sự kiện dấu chân. 

Dưới ánh nến leo lắt trong thư phòng, một vị trưởng lão ngồi trầm tư. 

Trên bàn, hàng chồng thư tịch chất cao, tất cả đều là ghi chép về những sự việc kỳ quái gần đây trong tông môn. 

Ông ta cau mày, tay lật mở từng trang giấy: 

Dấu chân không người nhìn thấy. 

Lời thì thầm trong đêm khuya. 

Đệ tử gác đêm mơ thấy một người không tồn tại. 

Trưởng lão vô cớ quên mất sự kiện xảy ra ngay ngày hôm trước. 

Ông ta nhắm mắt, vận linh lực, suy nghĩ sâu hơn… 

Nhưng đúng lúc ấy 

Bóng của ông trên tường khẽ động. 

Lão trưởng lão mở bừng mắt. 

Không có gió. 

Ngọn nến vẫn đứng yên. 

Nhưng cái bóng… vẫn đang chuyển động. 

Không, không phải chuyển động. Nó đang bước ra khỏi tường. 

Lão trưởng lão cảm thấy da đầu tê rần, nhưng vẫn gượng giữ bình tĩnh. 

“Ngươi là ai.” 

Cái bóng không trả lời. 

Nó vẫn giữ nguyên hình dáng của ông, nhưng… có một điểm khác biệt 

Cái bóng không có mắt. 

Lão trưởng lão đứng bật dậy, tay kết ấn muốn đánh ra một chiêu. Nhưng đúng lúc ấy, cả căn phòng tối sầm lại. 

Ngọn nến không tắt, ánh sáng vẫn còn, nhưng bóng tối đã nuốt chửng mọi thứ. 

Và rồi, một giọng nói khẽ vang lên: 

“Quên đi.” 

Sáng hôm sau, đệ tử mở cửa thư phòng, chỉ thấy vị trưởng lão vẫn ngồi đó, mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích. 

Hắn vẫn sống, nhưng… 

Hắn không còn nhớ mình là ai.

Người Không Tên 

Vân Tiêu Tông, ngày thứ ba sau sự kiện cái bóng. 

Tại quảng trường nội môn, đệ tử tông môn xếp hàng luyện tập như thường lệ. Không ai nhắc đến trưởng lão đã quên đi mọi thứ, bởi vì… không ai nhớ đến ông ta nữa. 

Như thể ông ta chưa từng tồn tại. 

Như thể một trang sách đã bị xé đi, mà không ai nhận ra sách thiếu mất một trang. 

Nhưng vẫn có một người nhớ. 

Một gã quét rác đứng lặng ở góc sân. Hắn nhìn đám đệ tử luyện kiếm, rồi lẩm bẩm: 

“Kỳ lạ…” 

Hắn nhớ rõ ràng hôm qua ở chỗ này, trưởng lão vẫn còn đứng đây, quát mắng đám đệ tử. Nhưng sáng nay, cả tông môn không ai nhắc đến ông ta. 

Mọi người đều hành xử như thể vị trưởng lão kia chưa từng xuất hiện. 

“Lẽ nào ta nhớ nhầm.” 

Gã quét rác vò đầu bứt tóc. Hắn không phải tu sĩ, chỉ là một phàm nhân già nua quét rác trong tông môn hơn ba mươi năm. Nhưng hôm nay, hắn cảm thấy… 

Có thứ gì đó không đúng. 

Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh. Từ tông môn cho đến đệ tử, tất cả đều bình thường. Quá bình thường. 

Bất giác, hắn nhìn xuống chân mình. 

Bóng của hắn, vẫn nằm yên dưới ánh mặt trời. 

Nhưng 

Hắn nhớ rõ đêm qua, cái bóng này từng khẽ động dù không có gió. 

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. 

Gã quét rác chầm chậm lùi lại, định rời khỏi quảng trường. Nhưng vừa quay lưng 

Hắn nhìn thấy một người. 

Một nam tử áo đen, đứng từ bao giờ, lặng lẽ nhìn hắn. 

Nam tử đó không có gì đặc biệt, chỉ có một điểm duy nhất làm gã quét rác rùng mình: 

Gương mặt của hắn ta trống trơn. 

Không mắt, không mũi, không miệng. 

Chỉ là một khoảng trống nhợt nhạt. 

Gã quét rác há miệng muốn hét lên, nhưng âm thanh không thoát ra được. 

Nam tử áo đen khẽ nghiêng đầu. 

Rồi hắn giơ một ngón tay lên 

Đặt lên môi mình. 

"Suỵt." 

Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ âm thanh trong thế giới biến mất. 

Và ngày hôm sau, không còn ai nhớ đến gã quét rác nữa.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com