"Từ hôm nay, chúng ta không còn là kẻ bị ruồng bỏ. Chúng ta là Bất Đạo Pháivà chúng ta sẽ khiến thế gian này quỳ xuống trước chân lý của chính mình!"
Trên bầu trời, tầng mây đen cuồn cuộn. Một tiếng gầm gừ từ vực sâu vang lên, báo hiệu sự xuất hiện của một thế lực không thuộc về quy tắc nào của tu chân giới.
Từ giây phút này, Bất Đạo Phái đã chính thức quay trở lại tu chân giới
Thí nghiệm bất đạo đụng độ giả đạo
Trong một sơn cốc hẻo lánh, nơi sương đen vây kín, tiếng gào thét của những kẻ không rõ hình người vọng ra từng hồi, lạnh thấu tận linh hồn.
Ở giữa thung lũng ấy, những thí nghiệm Bất Đạo đang diễn ra.
Một sinh vật nằm trên bàn đá, toàn thân run rẩy, gân cốt co giật không ngừng. Nó đã từng là một tu sĩ. Bây giờ, nó chỉ còn là một mảnh tồn tại méo mó, giữa sống và chết, giữa hư vô và thực tại.
Bên cạnh, một bóng đen khoác trường bào phủ đầy ký hiệu bất minh chậm rãi vươn tay.
"Quy tắc sinh tử là giả dối."
"Ý chí của thiên đạo là lừa bịp."
"Hãy vứt bỏ linh hồn vô dụng của ngươi đi… trở thành một phần của Bất Đạo!"
Luồng khí đen cuốn lấy cơ thể kẻ nằm trên bàn. Nó co giật kịch liệt, miệng há ra, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thế nhưng, ngay lúc đó
"Giả Đạo Tâm Kinh, Chân Không Huyễn Ảnh."
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Bầu trời bỗng nhiên xoay chuyển.
Không gian xung quanh vặn vẹo, như thể cả thung lũng này chỉ là một ảo giác mơ hồ.
Một thân ảnh khoác áo bào trắng xuất hiện giữa hư không.
"Ngươi cho rằng Bất Đạo là chân lý? Không! Đó cũng chỉ là một giả tượng mà thôi."
Bóng đen trên bàn đá ngừng co giật. Đôi mắt đã vỡ nát của hắn bỗng sáng lên một tia thanh minh.
Bóng đen chủ trì thí nghiệm Bất Đạo hơi nhíu mày.
"Giả Đạo Tông… các ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này?"
Vị tu sĩ áo trắng cười nhạt.
"Bất Đạo phủ nhận thiên đạo. Giả Đạo phủ nhận tất cả, kể cả chính nó. Quy tắc của ngươi, ta có thể bẻ gãy trong nháy mắt."
Hắn nâng tay, trong lòng bàn tay là một luồng khí tức huyễn hoặc, không có thực nhưng lại tồn tại một cách kỳ dị.
"Thí nghiệm của ngươi… ngay từ đầu đã chỉ là một trò đùa của hư vọng."
Bầu trời tối sầm. Bất Đạo và Giả Đạo, hai quy tắc nghịch thiên, chạm trán trong bóng tối, nơi chẳng ai có thể phân định đúng sai.
BẤT ĐẠO & GIẢ ĐẠO – CUỘC CHIẾN KHÔNG THỰC MÀ CŨNG CHẲNG HƯ
Gió lặng.
Cả sơn cốc như rơi vào khoảng không vô tận.
Tu sĩ Bất Đạo đứng giữa, bóng đen trên áo bào như xoắn vặn, tựa như bên trong không có thực thể mà chỉ là một khối hư vô không rõ hình dạng.
Tu sĩ Giả Đạo thì ngược lại, áo trắng phấp phới, đôi mắt vô hồn, thần sắc nhàn nhạt như thể cả thế giới này chỉ là một giấc mộng trôi qua.
"Bất Đạo, Giả Đạo."
Giọng nói của tu sĩ áo trắng vang vọng.
"Hai con đường đối nghịch, nhưng rốt cuộc, kẻ nào đang lừa dối thiên hạ?"
Tu sĩ Bất Đạo cười nhạt, giơ tay vẽ ra một vòng tròn giữa không trung.
"Chúng ta chưa từng đối nghịch."
"Ta phủ nhận thiên đạo, ngươi phủ nhận thực tại."
"Nhưng rốt cuộc, ai trong chúng ta mới là kẻ đang điều khiển thế giới này?"
Lời vừa dứt, bóng đen từ lòng bàn tay hắn bùng nổ, hóa thành một vệt sáng lao thẳng đến tu sĩ Giả Đạo.
Thế nhưng
ẦM!
Một đạo kiếm khí vô hình xé toạc bầu trời.
Nhát kiếm ấy không có hình, không có thật, nhưng nó đã cắt đứt tất cả.
Không gian, quy tắc, cả bản chất của cuộc chiến này cũng bị xé toạc.
Tu sĩ Bất Đạo khựng lại. Hắn cúi xuống.
Trên ngực hắn, nơi linh hồn hắn tồn tại, giờ đã trống rỗng.
"Ngươi… đã làm gì?"
Bạch y nhân lùi lại nửa bước, bình thản đáp.
"Bẻ gãy nhận thức."
"Ngươi nghĩ rằng ngươi tồn tại, nhưng nếu ta phủ nhận sự tồn tại của ngươi thì sao?"
"Không phải ngươi đã phủ nhận thiên đạo đó sao? Ta cũng chỉ đang phủ nhận chính ngươi mà thôi."
Tu sĩ Bất Đạo mở miệng, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hắn cúi xuống, chạm vào thân thể mình. Nó vẫn còn đó. Nhưng trong mắt Giả Đạo, hắn đã không còn tồn tại nữa.
Hắn không chết.
Hắn chỉ không còn được thừa nhận.
Cả sơn cốc chìm vào tĩnh lặng.
Một cơn gió thổi qua.
Tu sĩ Bất Đạo vẫn đứng đó.
Nhưng rốt cuộc, liệu có ai còn nhìn thấy hắn nữa không?
KHI KẺ KHÔNG CÒN ĐƯỢC THỪA NHẬN
Gió vẫn thổi, cuốn qua sơn cốc, nhưng không một ai cảm nhận được sự tồn tại của tu sĩ Bất Đạo nữa.
Hắn giơ tay lên, chạm vào mặt mìnhbàn tay vẫn còn đó, lành lặn, nhưng khi hắn nhìn vào dòng nước trong vắt bên cạnh, phản chiếu lại chỉ là khoảng không trống rỗng.
Không còn hình dáng.
Không còn dấu vết.
Không một ai nhận thức được hắn.
"Không thể nào..." Hắn thì thào, nhưng chính hắn cũng không nghe thấy giọng nói của mình nữa.
Tu sĩ Giả Đạo vẫn đứng đó, đôi mắt vô hồn, không nhìn vào ai, không nhìn vào gì cả.
"Đây chính là nghịch thuyết của Giả Đạo."
"Ngươi cho rằng mình tồn tại, nhưng nếu tất cả mọi người đều không tin, ngươi còn có thực nữa không?"
"Thiên đạo là giả. Chúng sinh là giả. Ngươi cũng chỉ là một giả tượng không hơn không kém."
Những lời ấy không có sát khí, không có áp lực, nhưng lại khiến cả vũ trụ như lật ngược.
Tu sĩ Bất Đạo không cam lòng.
Hắn giơ tay, muốn đánh ra một chưởng. Nhưng
ẦM!
Không khí bùng nổ, một lực lượng kinh khủng phá tan bầu trời.
Một bóng đen xuất hiện, lơ lửng giữa hư không, lạnh lùng quan sát.
"Các ngươi thật sự cho rằng có thể phá hủy quy tắc thế giới này sao?"
Kẻ vừa đến là một sinh vật nửa sống, thân thể vặn vẹo, nửa như xác chết, nửa như sinh linh, trong mắt không có lòng trắng, chỉ là một hố sâu thẳm không đáy.
Tu sĩ Bất Đạo giật mình.
"Bất Đạo Phái... Chúa tể trước đây vậy mà vẫn chưa chết"
Sinh vật nửa sống cất giọng khàn khàn:
"Các ngươi tranh đấu là vô nghĩa."
"Thế giới này vốn đã mục nát. Chỉ có ta... mới có thể tái tạo nó theo cách đúng đắn."
Hắn vung tay.
Một luồng khí đen tràn ra, bao phủ cả sơn cốc.
Tu sĩ Bất Đạo hoảng hốt nhận ra
Hắn không chỉ bị phủ nhận sự tồn tại.
Hắn còn đang bị tái lập lại.
Một quy tắc mới đang được viết lên.
Và hắn, có lẽ sẽ trở thành một phần của nó.
LUẬT CHƠI MỚI
Không có tiếng động. Không có thời gian.
Chỉ có cảm giác.
Tu sĩ Bất Đạo mở mắt, nhưng trước mặt hắn không còn là sơn cốc nữa.
Hắn đang đứng giữa một không gian trống rỗng, màu sắc nhạt nhòa, như thể mọi quy tắc của thế giới đều đã bị rút cạn.
"Ngươi đã chết rồi."
Một giọng nói vang lên.
Hắn quay đầu, thấy chúa tể bất đạo trước đây đang đứng đó, đôi mắt không đáy nhìn chằm chằm vào hắn.
"Không, ta chưa chết." tu sĩ Bất Đạo gằn giọng.
"Sai. Ngươi không còn là ngươi nữa."
"Ngươi chỉ là một khái niệm chưa hoàn chỉnh, bị bỏ lại giữa lằn ranh của Giả Đạo và Bất Đạo."
Hắn siết chặt nắm tay. Hắn vẫn có thể cảm nhận được mình. Nhưng...
Có thật là hắn còn tồn tại không?
"Giờ thì..."
Chúa tể bất đạo giơ tay, những dòng ký tự méo mó xuất hiện giữa không trung.
Một quy tắc mới đang được viết.
" ta sẽ lập lại luật chơi của thế giới này."
Tu sĩ Bất Đạo cảm thấy thần hồn mình run rẩy.
Hắn không thể để bị cuốn vào cái quy tắc này.
Hắn gào lên, vung tay, một đạo lực lượng xé toạc không gian.
"Không ai có quyền thay đổi ta!"
Nhưng đúng lúc đó
Bạch y nhân lên tiếng
"Ngươi vẫn chưa hiểu sao?"
Hắn mỉm cười.
"Bất Đạo... vốn cũng chỉ là một dạng Giả Đạo mà thôi."
Khoảnh khắc ấy, thế giới như sụp đổ
ẦM!
Không gian vỡ vụn như gương.
Một đạo nhân vận bạch y lặng lẽ bước ra từ khoảng hư không nát vụn, từng bước chân như nghiền ép cả thiên địa.
"Lão già nhẫn đạo, ngươi cũng muốn can dự vào chuyện này sao?"
3 kẻ nhìn chằm chằm người mới đến, ánh mắt lạnh lẽo.
Đạo nhân bạch y chỉ đứng đó, gương mặt bình thản. Không phẫn nộ, không dao động, không có lấy một tia cảm xúc thừa thãi.
"Nhẫn là sức mạnh." Giọng hắn vang lên như tiếng đại đạo ngân vang. "Các ngươi mưu đồ thay đổi quy tắc, nhưng các ngươi có thể chịu đựng hậu quả không?"
Tu sĩ Bất Đạo nghiến răng.
"Câm miệng! Ngươi nhịn đủ lâu thì sẽ thắng sao? Đạo lý chó má gì thế?"
Lão đạo không đáp.
Hắn chỉ giơ tay.
Khoảnh khắc đó, cả thế giới cứng lại.
Không gian, thời gian, tất cả đều như bị bóp nghẹt, vĩnh viễn không thể tiến về phía trước.
Bạch y nhân, tu sĩ Bất Đạo đều bị đóng băng.
Chúa tể bất đạo quát lớn 1 tiếng đẩy ra 1 chưởng về phía lão đạo sau đó cả người bay vút lên không trung biến mất.
Lão đạo hự 1 tiếng cả cơ thể sụp đổ thành bột nhão.
Nơi đây Chỉ còn lại những quy tắc vặn vẹo đang cố xâm lấn thế giới.