Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 29: Trở lại



Tại 1 góc của tông môn nào đó

Trong màn đêm yên tĩnh, một góc hẻo lánh của đại tông môn chìm trong bóng tối. Nơi này không có ánh đèn, không có tiếng người qua lại, chỉ có những cơn gió lạnh lẽo luồn qua từng khe đá, mang theo cảm giác quỷ dị khó tả. 

Dưới một gốc cây cổ thụ già nua, một bóng người lặng lẽ đứng đó. 

Hắn khoác trường bào màu xám, tay cầm một quyển sách cũ nát, trên trang giấy hoen ố, từng dòng chữ mờ ảo hiện ra rồi biến mất như chưa từng tồn tại. 

Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng hắn: 

"Ngươi đang làm gì ở đây?" 

Hắn không quay đầu, chỉ khẽ cười: 

"Đọc lịch sử." 

Người vừa đến cau mày: 

"Lịch sử? Ở nơi này? Đây chẳng qua chỉ là một góc bị lãng quên của tông môn, có gì đáng để đọc?" 

Người áo xám lật sang trang tiếp theo, giọng nói vẫn bình thản: 

"Ngươi có nhớ Huyền Không Phái không?" 

Người phía sau thoáng giật mình. 

"Huyền Không Phái? Đó là tông môn nào?" 

Người áo xám cười nhạt, lật thêm một trang nữa. 

"Không nhớ sao? Năm mươi năm trước, bọn họ từng là bá chủ của Nam Hoang, môn hạ có hơn ba vạn đệ tử, trưởng lão nhiều như mây, đại năng vô số. Nhưng bây giờ, ngươi lại không nhớ ra họ." 

Người kia trầm mặc, ánh mắt dần trở nên cảnh giác: 

"Ngươi… rốt cuộc là ai?" 

Người áo xám đóng sách lại, giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lẽo: 

"Ta chỉ là một người đọc lại những gì đã bị xóa bỏ mà thôi." 

Gió lạnh lướt qua. 

Người áo xám chậm rãi quay đầu. 

Nhưng phía sau hắn… không còn ai nữa. 

Chỉ có những chiếc lá khô bay lả tả trong màn đêm tĩnh mịch.

Người áo xám đứng yên giữa bóng tối, bàn tay khẽ vuốt qua bìa sách cũ nát. Dưới ánh trăng lờ mờ, những ký tự trên đó như đang biến đổi, nhảy múa trong không gian rồi vụt tắt như tro tàn. 

"Những gì bị lãng quên… rồi sẽ lại xuất hiện." 

Hắn lẩm bẩm, ánh mắt như xuyên thấu cả màn đêm, hướng về phía đại điện uy nghiêm của tông môn. Ở nơi đó, những trưởng lão đang bàn luận về đại cục, những thiên kiêu thì tranh đấu vinh quang, nhưng chẳng ai nhận ra rằng, ngay trong chính tông môn này, một thứ gì đó đang âm thầm lan tràn. 

một tiếng cười khẽ vang lên

"Lịch sử… không chỉ để đọc." 

Người áo xám khẽ nhíu mày

người kia chậm rãi bước đến

"Ngươi đọc lịch sử, còn ta… tạo ra lịch sử." 

Người áo xám nhìn hắn một lúc lâu, rồi cười khẽ. 

Vậy ngươi là ai?" 

Người kia không đáp, chỉ lật nhẹ quyển sách trong tay. Một luồng khí tức tà dị thoáng hiện, khiến không gian xung quanh vặn vẹo trong thoáng chốc. 

Gió nổi lên. Lá rơi lả tả. 

Trong màn đêm yên tĩnh, hai bóng người đứng đối diện nhau, giữa họ, là một lịch sử sắp sửa được viết lạihoặc bị xóa bỏ lần nữa.

BÓNG ĐÊM LAN TRÀN 

Người áo xám nhìn chằm chằm vào nam tử trường bào đen, trong mắt lóe lên một tia cảnh giác. 

"Ngươi đến từ đâu?" 

Nam tử cười nhạt, ngón tay lướt nhẹ qua bìa sách, từng ký tự trên đó như sống dậy, phát ra ánh sáng yếu ớt nhưng đầy quỷ dị. 

"Ta đến từ nơi không có ánh sáng." 

Người áo xám khẽ nhướng mày, nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn chợt nhận ra điều gì đó. 

"Ngươi là… bất đạo?" 

Nam tử trường bào đen không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ lật thêm một trang sách. Một luồng khí tức quái dị lan tỏa, như thể không gian xung quanh đang bị bẻ cong. 

Ngay lúc đó, một tiếng hét thất thanh vang lên từ sâu trong tông môn. 

"Có kẻ bị nhập ma! Đệ tử nội môn phát cuồng rồi!" 

Người áo xám lập tức xoay người, nhưng hắn chợt khựng lại. Một cơn rùng mình lạnh toát chạy dọc sống lưngvì hắn phát hiện ra, tiếng hét ấy… đến từ khắp nơi. 

Từ trong các cung điện, từ những lối đi ngầm, từ những phòng mật thất. 

Tiếng gào thét, tiếng kinh hoàng, tiếng gầm gừ như dã thú. 

Tông môn, nơi từng là chốn thánh địa của đạo tu luyện, giờ đây dường như đang trở thành một cơn ác mộng. 

Nam tử trường bào đen khẽ cười, vươn tay đóng quyển sách trong tay lại. 

"Lịch sử… đã bắt đầu viết lại." 

Một làn gió âm u cuốn qua, những tiếng hét dần dần chìm vào bóng tối, như thể chưa từng tồn tại.

SỰ CHUYỂN DỊCH CỦA BÓNG TỐI 

Người áo xám cắn chặt răng, ánh mắt quét qua tông môn đang chìm vào hỗn loạn. Những đệ tử nội môn, những thiên kiêu ngạo nghễ, những trưởng lão uy nghiêmgiờ đây, trong mắt bọn họ chỉ còn lại nỗi kinh hoàng. 

"Ma nhập? Không… đây không phải ma khí bình thường." 

Hắn hít sâu, rồi nhìn về phía nam tử trường bào đen, kẻ vẫn đang đứng đó như một khán giả thưởng thức vở kịch bi thảm của nhân gian. 

"Ngươi đã làm gì?" 

Nam tử mỉm cười, ánh mắt thản nhiên như thể tất cả đã được định sẵn. 

"Ta không làm gì cả. Chỉ là…" Hắn đưa tay lật một trang sách, giọng nói chậm rãi vang lên, "… ta đã cho bọn họ thấy sự thật." 

Bầu trời bỗng chốc tối sầm. 

Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ tông môn như bị một thế lực vô hình bóp nghẹt. Những tiếng gào thét trở nên méo mó, không còn là tiếng kêu cứu mà là tiếng cười… tiếng cười điên dại. 

Những đệ tử ôm đầu quỳ rạp xuống đất, ánh mắt trống rỗng, miệng lẩm bẩm những câu từ vô nghĩa. 

"Bất… Đạo… là… chân… lý…" 

Một trưởng lão thân hình run rẩy, tay nắm chặt pháp bảo nhưng không thể vận dụng lấy một chút linh lực nào. 

Người áo xám giật mình. 

Nam tử trường bào đen nhẹ nhàng gõ lên quyển sách, ánh mắt không chút dao động. 

Người áo xám hừ lạnh phất tay rời đi.

Gió đêm lạnh thấu xương. Một vùng đất hoang vu, nơi ngay cả yêu thú cũng không dám đặt chân, bỗng dưng vang lên những tiếng bước chân chậm rãi. 

Trên bầu trời, ánh trăng bị bóng đen che khuất. Cả vùng đất như chìm vào một cơn ác mộng. 

Giữa hoang mạc trống trải, một nhóm người khoác hắc bào lặng lẽ đứng thành hàng. Áo bào của họ không có dấu hiệu của bất kỳ tông môn nào, nhưng sát khí bốc lên lạnh lẽo như tử thần vừa bước ra từ địa ngục. 

Dẫn đầu là một nam nhân, gương mặt tái nhợt, đôi mắt như vực sâu không đáy. 

"Đã đến lúc rồi." Giọng nói hắn vang lên, không lớn nhưng từng chữ như xuyên thấu linh hồn. 

Một kẻ khác quỳ một gối trước mặt hắn, cung kính nói: 

"Bẩm giáo chủ, các tông môn lớn đều đã tụ họp. Bọn chúng vẫn đang tranh luận về Giả Đạo, chưa hề hay biết về sự tồn tại của chúng ta." 

Nam nhân kia khẽ nhếch môi, một nụ cười tàn nhẫn hiện lên. 

"Chúng mải mê tranh cãi về giả và thật, mà không biết rằng… chân lý vốn không có ý nghĩa. Kẻ mạnh mới là đạo." 

Hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một ấn ký màu đen kỳ lạ. Một luồng khí tức tà ác lan tỏa, mặt đất dưới chân hắn khẽ rung lên như đang sợ hãi. 

"Từ giờ phút này, hãy để thế nhân quỳ dưới bất đạo phái của chúng ta.

Một cơn sóng ngầm, đang bắt đầu dâng trào.

Trên đỉnh Táng Hồn Nhai, gió rít từng cơn như những tiếng thét ai oán của vạn linh đã khuất. 

Ở nơi đó, một bóng đen đứng sừng sững. 

Nó không hoàn toàn là người, cũng chẳng phải quỷ. Thịt trên cơ thể lở loét nhưng không thối rữa, sinh cơ vẫn lưu động trong từng sợi gân cốt nhưng linh hồn đã vỡ nát từ lâu. 

Nó đã chết. 

Nhưng nó vẫn sống. 

Hai mắt của nó lóe lên thứ ánh sáng kỳ dị, chẳng có sinh khí, chỉ có một thứ ý chí méo mókhông cam chịu, không phục thiên đạo, không thuộc về bất kỳ quy tắc nào. 

Phía sau nó, hàng trăm, hàng ngàn kẻ khác cũng như vậy. Những sinh vật nửa sống, bị thiên đạo ruồng bỏ, bị thế nhân coi là nghịch vật. 

"Các ngươi… có oán hận không?" 

Tiếng nói của nó không giống tiếng con người. Như hàng vạn linh hồn gào thét đồng thời, như sự trống rỗng của vũ trụ va vào màng nhĩ, khiến người nghe cảm giác cả thế giới xung quanh mình đang vỡ vụn. 

Bên dưới, vô số sinh vật nửa sống cúi đầu. Một kẻ trong số chúng quỳ rạp xuống, giọng nói khàn đặc như chưa từng cất lên suốt ngàn năm: 

"Oán… không thể hóa giải." 

"Hận… không thể tiêu tan." 

Bóng đen đứng trên cao khẽ gật đầu. 

"Thiên đạo đã ruồng bỏ chúng ta. Nhân gian không dung nạp chúng ta. Vậy thì, từ nay về sau, thế gian này… phải khuất phục trước chúng ta!" 

Hắn nâng tay lên, trong lòng bàn tay là một luồng khí tức không thuộc về âm dương, không thuộc về sinh tử, không thuộc về bất kỳ đạo lý nào mà thế nhân từng biết đến. 

Đó là Bất Đạo.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com