Trước ánh mắt chờ đợi của Hoàng Quốc Thái, lôi vân nhanh chóng bay đến.
Rất nhanh Thái có thể thấy được rõ ràng hình dạng của đám lôi vân.
Quả nhiên, đúng như hắn suy nghĩ, lôi vân này thực sự là do dị sinh vật tạo ra.
Chỉ thấy, đám lôi vân này mặc dù kích thước to lớn, nhưng so với chân chính mây đen thì vẫn là nhỏ hơn nhiều.
Chính giữa lôi vân, một hình bóng to lớn khổng lồ đang bay múa, kéo theo cả đám mây đen theo nó tiến lên.
Sinh vật kia có hình dạng gần giống với con mực, chỉ là kích thước khổng lồ, hình dạng kỳ quái, cộng với trạng thái lúc này của nó khiến cho Thái suýt chút nữa thì lầm tưởng đó là một con tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh.
Bởi vì nó là ở giữa không trung phi hành, nhưng nó cũng không hề có cánh, cùng lắm thì cũng chỉ có một lớp màng mỏng bao quanh thân thể, chính là phần vây của nó.
Bộ phận này liên tục uốn lượn giống như là đang vỗ cánh vậy, nhưng hắn không tin là thứ đó có thể giúp cho đầu sinh vật to lớn ấy bay lên.
Đã thế tốc độ còn nhanh như vậy, điều này khả năng cũng chỉ có năng lực phi hành là có thể giải thích được.
Sinh vật này toàn thân màu đen, thi thoảng xen kẽ một chút đường vân màu tím.
Đôi mắt của nó cũng có màu tím, khả năng là có liên quan tới năng lực của nó.
Bởi vì không chỉ trong đám mây, kể cả trên thân thể của nó cũng có từng đạo lôi đình màu tím du tẩu.
Phần đầu của con quái mực này cũng mọc ra những chiếc xúc tu, tổng cộng năm cái, chỉ là những chiếc xúc tu này hoàn toàn không có giác hút giống như xúc tu của con mực thông thường.
Những chiếc xúc tu này được chia làm hai loại, trong đó có một cái xúc tu kích cỡ rất nhỏ, nhưng chiều dài vượt trội so với những chiếc xúc tu khác.
Còn lại bốn cái xúc tu khác tương đối ngắn nhỏ, bọn chúng có hình lăng giác, phía trên bao phủ vô số hoa văn màu tím.
Những chiếc xúc tu này trên không trung bay múa, cảm giác như những giải lụa trong gió phấp phới.
Đột nhiên, trên bốn cái xúc tu ngắn lập lòe tia điện, từ đó lập tức bắn ra một đạo lôi quang, hướng thẳng xuống mặt đất phóng đi.
"Oanh" một tiếng nổ vang lên, mặt đất bị tia sét đánh nổ ra một cái hố lớn, bên trong có ánh sáng đỏ hiện lên, rõ ràng là đất cát đã bị biến thành dung nham một dạng, nóng chảy ra, khói đen bốc lên nghi ngút.
Xung quanh cái hố, liên tục có "lốp bốp" điện xà không ngừng du tẩu.
Nhìn theo hướng tia sét công kích, Thái đột nhiên phát hiện, con quái mực này thì ra là đang truy đuổi con mồi.
Bên dưới đất, Thái phát hiện có một cái bóng xanh đang dùng tốc độ kinh người không ngừng trốn chạy.
Tốc độ của nó nhanh chóng tới mức, hắn căn bản không thể nhìn rõ hình dạng của nó như thế nào, chỉ thấy nó thân quấn lôi đình màu xanh, liên tục kéo theo phía sau tàn ảnh.
Xung quanh nó như là có cuồng phong thủ hộ, cuốn lên vô số lá khô.
Tốc độ của lôi quang nhanh chóng cỡ nào, vậy mà vẫn là để cho con vật kia tránh khỏi.
Chỉ sợ con mồi bên dưới, thân cũng là mang theo lôi đình lực lượng, vậy nên tốc độ mới nhanh như vậy.
Nhưng mặc cho nó chạy có nhanh, cũng không thể chạy thoát được kẻ săn đuổi ở trên đỉnh đầu.
Cứ mỗi lúc tưởng chừng như nó đã chạy vượt lên trên con quái mực, trên thân con quái mực lập tức lại tuôn ra vô số điện xà, đột ngột tốc độ của nó tăng mạnh một cái, giống như là thuấn di tiến lên phía trước một đoạn, vậy là con quái mực lại có thể bắt kịp con mồi bên dưới.
Nhìn thấy hai đầu dị thú kia tốc độ kinh người không ngừng truy đuổi nhau, quái mực một thoáng lại nhắm xuống phía dưới con mồi đánh xuống một đạo lôi quang, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ chạy tới vị trí này của hắn, Thái trong lòng sợ hãi cực kỳ.
Nếu như chẳng may gốc cây này của hắn bị đầu mực quái kia vô tình đánh trúng, cho dù không trực tiếp bị đánh nổ, thì chỉ cần một chút dư ba của lôi điện, cũng đủ để cho thân thể hắn giật cháy khét rồi.
Đột nhiên, dường như con quái mực cảm thấy phóng ra lôi quang rất khó có thể bắn trúng con mồi, hoặc giả là nó đã hết kiên nhẫn để tiếp tục truy đuổi con dị thú kia, vậy nên nó quyết định tung ra đại chiêu.
Chỉ thấy con mực đột nhiên dừng lại, đồng thời bốn cái xúc tu ngắn của nó chụm lại với nhau, vô số lôi đình bắt đầu tụ tới, hình thành một viên lôi cầu màu tím ở đầu xúc tu.
Lôi cầu nhanh chóng phồng lớn lên, bên ngoài lôi cầu lập lòe từng đạo nhỏ lôi xà.
Lập tức, quái mực hướng về phía con mồi phía dưới phóng ra lôi cầu, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, không hề thua kém tốc độ của lôi quang.
Lôi cầu "xoẹt" một tiếng bay đi, đến nửa đường "oanh" một tiếng, nổ tung ra tạo thành một tấm lưới điện, bao trùm xuống phía dưới con mồi.
Lưới điện to lớn như là một tấm lưới trời, nó chỉ là một tấm lưới năng lượng, cắt đứt tất cả những thứ trên đường đi qua, nó không hề bị một chút cản trở, rơi thẳng xuống dưới.
Con dị thú bên dưới thấy thế sợ hãi cực kỳ, tấm lưới điện này quá lớn, nó tốc độ cho dù nhanh, cũng không thể chạy thoát khỏi tấm lưới này bao phủ.
Thế là, nó vội vàng đứng lại, cũng muốn dùng ra đại chiêu của mình để chống đỡ.
Lúc này Thái mới có thể thấy được hình dạng của đầu dị thú này.
Hắn thật sự không nghĩ tới, đó lại là một con thỏ, toàn thân bao phủ bởi bộ lông màu xanh lá.
Trên thân nó, ngoại trừ mọc ra một cây sừng nhỏ ở trên trán thì không có chỗ nào khác con thỏ bình thường cả.
Đương nhiên, kích thước của nó thì không nói.
Bây giờ, trên cái sừng như là ngọc thạch của nó, bắt đầu có quang mang màu xanh lá hiện lên.
Lập tức, một tia sáng bắn ra, hướng tới lưới sét trên đỉnh đầu phóng tới.
"Oanh" một tiếng, hai đạo công kích gặp nhau, tia sáng của đầu dị thỏ thành công bắn nổ ra một khoảng trống trên tấm lưới điện.
Con thỏ thấy thế vui mừng, lập tức phóng thích ra màu xanh quang vụ bao quanh thân thể mình, đạp chân phóng lên, muốn sử dụng ra một kỹ năng khác xuyên qua lỗ hổng kia để thoát ra ngoài.
Kỹ năng này trước đó nó cũng dùng qua để tránh né lôi quang, cùng với kỹ năng di chuyển của quái mực gần giống nhau, cũng là phóng ra với tốc độ cực nhanh, như là thuấn di một dạng.
Có điều, kỹ năng của con thỏ này cũng là có chút khác biệt, tốc độ thi triển của nó càng nhanh hơn một chút, không cần nhiều thời gian chuẩn bị như con mực, nhưng khoảng cách di chuyển của con thỏ lại ngắn hơn.
Thực ra Thái đã thấy được ba loại sinh vật thi triển ra loại kỹ năng này, mặc dù đều có chút khác biệt, nhưng về cơ bản là giống nhau. Đó là trước đó đầu dị báo và hai con dị thú này.
Loại kỹ năng như này có thể gọi là độn thuật, như đầu mực quái kia khả năng chính là lôi độn, con thỏ thì không biết có phải là lôi độn hay không, hắn nhìn cũng không thể phân biệt rõ đó là cái gì loại năng lượng, nhưng xem một cái khác kỹ năng di chuyển của nó, tốc độ rất nhanh không nói, cũng có lôi điện quấn quanh, chỉ là cũng rất giống như có gió trợ lực.
Con thỏ lúc này như một tia sáng phóng lên, những tưởng có thể thuận lợi thoát khỏi sự bao phủ của lưới điện, ai ngờ lưới điện có thể tự chữa trị, lỗ hổng trong chớp mắt thì đã khép kín lại.
Thế là, con thỏ như là tự đâm đầu vào lưới, vừa vặn lao thẳng vào lưới điện.
Không giống trước đó khi va chạm vào cành cây, khi chạm phải thân thể con thỏ, lưới điện như là làm từ chất keo, trực tiếp dính chặt lấy thân thể của nó.
Cũng không có chút hiện tượng đốt cháy nào, nhưng lại có hiệu ứng điện giật cực mạnh.
Con thỏ bị dính phải lưới điện thì thân thể lập tức kịch liệt co giật, mắt cũng đều trợn ngược lên.
Bây giờ nó cũng đã vô lực chống lại, bị lưới điện kéo theo, áp xuống mặt đất.
Lưới điện rơi xuống mặt đất cũng không ngay lập tức tán đi, mà lốp bốp bắn ra những tia điện nhỏ, đốt cháy lá khô xung quanh.
Sau một hồi, lưới điện mới như là hao hết năng lượng, từ từ yếu bớt rồi tan biến đi.
Mặc dù lưới điện đã biến mất, nhưng con thỏ vẫn nằm im tại chỗ, nó sớm đã bị năng lượng mạnh mẽ bên trong lưới điện kích ngất.
Lúc này, đầu mực quái mới chậm rãi bay tới trên đỉnh đầu con thỏ, sau đó từ từ hạ thấp xuống, chỉ là nó cũng không rơi hẳn xuống mặt đất.
Bay lơ lửng trên không trung, con mực cũng không làm gì, ngoại trừ vươn ra cái xúc tu nhỏ của nó, trực tiếp đâm vào trong thân thể của con thỏ.
Có thể thấy rõ ràng, một luồng năng lượng dọc theo cái xúc tu bị hút trở về thân thể của nó. Cùng với lượng năng lượng bị hút đi ngày càng nhiều, thân thể con thỏ cũng như là quả bóng bay bị xì hơi, nhanh chóng xẹp xuống.
Chờ tới khi con mực thu lại của mình giác hút, thân thể con thỏ đã xẹp lép xuống không còn hình dạng, nhìn vào chẳng khác nào một tấm da bị hong khô.
Con mực cũng không tiếp tục nhìn nhiều sản phẩm mà mình làm ra một cái, lập tức thăng lên cao không, bay đi mất dạng.
Thái vẫn còn ngơ ngác đứng đó, ánh mắt đầy rung động nhìn theo phương hướng con mực quái rời đi.
Thân phụ lôi đình, có lôi vân đi theo, tự do phi hành, nơi nào không thể đi. Quả là một sinh vật mạnh mẽ!!!
Bước ra khỏi cửa hang, Thái ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Khả năng đó là một lĩnh vực khác, mặt đất có lẽ chỉ là khu vực hoạt động của những sinh vật nhỏ yếu mà thôi, bầu trời mới là nơi để cho kẻ mạnh vẫy vùng.
Chỉ tiếc, đừng nói bay lên, hắn ngay cả nhìn rõ ràng một lần bầu trời của thế giới này cũng không thể, tán cây xum xuê che phủ kín kẽ, cho dù có khe hở cũng không đủ để hắn có thể nhìn rõ ràng bầu trời này.
Có lẽ leo lên ngọn cây, hắn chắc là có thể thấy được bầu trời ở nơi này, chỉ là hắn cũng không định làm như thế, bầu trời quá nguy hiểm.
Hiện tại, bầu trời đối với hắn mà nói có thể hướng tới, nhưng không thể tiếp cận.
"Chờ một ngày nào đó, bầu trời này nhất định sẽ là của ta vũ đài, ta cũng có thể trong bầu trời này tùy ý ngao du!!!"
Không tiếp tục ngước vọng bầu trời, Thái lập tức lao tới chỗ cái xác con thỏ.
Nơi này vẫn còn nguyên vẹn dấu vết của lưới điện để lại, trong không khí vẫn còn tàn dư một chút lôi năng.
Lông tóc của hắn tất cả đều bị lôi năng kích thích, dựng đứng lên.
Thỉnh thoảng lại có chút điện lưu đâm kích làn da hắn, khiến cho hắn tê dại một hồi.
Lá khô bị đốt cháy, khói trắng vẫn đang không ngừng bốc lên.
Mùi khét không ngừng hướng tới lỗ mũi của hắn chui vào.
Vừa rồi hắn bị màu sắc rực rỡ trong công kích của hai đầu dị sinh vật gây rung động, căn bản không có để ý tới nguy hiểm cận kề.
Bây giờ bước vào khu vực chiến trường của bọn chúng, cảm nhận một chút dư ba còn lưu lại khiến cho hắn nhận thức rõ ràng, vừa rồi cận kề hắn là nguy hiểm cỡ nào.
Vị trí này chỉ cách nơi hắn ẩn nấp có mấy trăm mét mà thôi.
Đừng tưởng mấy trăm mét là xa, với tốc độ của hai đầu dị thú đó, mấy trăm mét chỉ cần thoáng chốc liền tới.
Nếu như con mực đó chậm một chút nữa mới phóng ra lưới điện, vậy thì vị trí lưới điện rơi xuống chắc chắn sẽ là vị trí hắn ẩn nấp.
Khi đó, cho dù lưới điện không trực tiếp trúng vào người hắn, chỉ cần một chút dư ba thôi cũng đủ cho hắn tận hưởng một hồi, cho dù không chết thì chắc hẳn cũng có thể biết cảm giác dục tiên dục tử là như thế nào.
Còn may, ông trời vẫn là rất chiếu cố hắn, không những không gặp nạn, còn có thể nhặt được đĩa bánh từ trên trời rơi xuống.
Thái lập tức chạy tới bên cạnh cái xác thỏ, nhìn ngắm một hồi cái xác, cảm giác như là con thỏ này trong chớp mắt bị chưng khô, hoàn mỹ giữ lại lớp da lông mềm mượt.
Chỉ là hơi tiếc, nhìn bộ dáng cái xác khô quắt, dán trên mặt đất, chỉ sợ là huyết nhục cái gì đều đã không còn xót lại chút nào.
Cẩn thận lấy ngón tay chạm thử vào cái xác, hắn có chút lo lắng trên cái xác này còn có lôi năng lưu lại.
Dù sao ngay cả trong không khí còn xót lại không ít lôi năng, thân là mục tiêu chính, nếu như cái xác còn lưu lại lôi năng cũng không phải chuyện lạ gì.
Cũng may, trên cái xác lôi năng sớm đã không còn lại chút gì, khả năng là cùng với huyết nhục của con thỏ, đều bị con mực hút đi rồi.
Thái lập tức lao vào xác con thỏ sờ nắn một hồi, kiểm tra xem ngoại trừ bộ da có còn lại chút gì không, cho dù còn lại mẩu xương cũng tốt.
Dù sao hắn thấy còn thỏ này mạnh có chút quá đáng, so sánh với đầu dị báo trước đó hắn gặp phải chỉ có hơn chứ không có kém, tài liệu trên người nó so với tài liệu của con ong chúa còn tốt hơn.
Sờ soạng một hồi, Thái thất vọng phát hiện, ngay cả xương cốt cũng đều đã bị con mực hút không còn.
Này thực sự cũng quá kinh khủng, hút như vậy muốn không mạnh cũng khó a!!!
Cái này chỉ sợ là so với hấp tinh đại pháp còn kinh khủng hơn, nếu như hắn cũng có thể hút như vậy, không phải hắn có thể mạnh lên một cách nhanh chóng hay sao?!!
Có lẽ, lần sau nếu như muốn đột phá, nhất định phải lựa chọn kỹ càng một chút, cố gắng kiếm huyết nhục của loại sinh vật nào mạnh mẽ một chút, ví như con mực đó, như vậy biết đâu có thể nhận được một loại năng lực nghịch thiên nào thì sao?!!!
Nhưng nghĩ tới sự kinh khủng của con mực vừa rồi, Thái lại cảm thấy hay là năng lực bình thường chút cũng được, chứ những loại năng lực nghịch thiên thì chỉ có trông chờ vào sự chiếu cố của ông trời thôi.
Bỏ qua những suy nghĩ viển vông trong đầu, Thái nhanh chóng thu lại bộ da của con thỏ, cho dù không có thứ khác, chỉ cần bộ da này cũng đã đủ quý giá rồi.
Bộ da hoàn hảo như thế này, cho dù không phải là da dị thú, thì giá trị cũng đã rất quý giá, bán đi chắc chắn sẽ được giá cao.
Huống hồ đây còn là da lông của một loại dị thú lợi hại, mặc dù chỉ là đồ vật mà con mực ghét bỏ không thèm, nhưng đối với nhân loại chắc chắn rất hữu ích.
Thái cẩn thận quấn gọn tấm da lại, mặc dù kích thước tấm da rất lớn, nhưng bây giờ nó đã xẹp lép xuống, vậy nên rất dễ dàng thì có thể quấn gọn.
Đột nhiên, Thái phát hiện có thứ gì cấn cấn trong tấm da.
Mở ra mới phát hiện, thì ra là cây sừng của con thỏ. Không ngờ tới xương cốt đều đã không còn, vậy mà cây sừng này lại không có bị hút mất.
Có điều, mặc dù nó không có bị hút mất, nhưng trước đó cây sừng này như là được làm từ ngọc phỉ thúy, xanh tươi ướt át, bây giờ lại mất đi sắc thái ban đầu, biến thành đục ngầu trắng xám.
Mặc dù vậy, Thái cũng không hề chê, cây sừng này cũng không lớn, ước chừng dài hơn nửa mét, cảm giác cứng rắn cực kỳ, chắc chắn là một loại vật liệu tốt, mang về xem giáo sư Hải có thể nghiên cứu ra thứ gì không.
Thái cất đi cây sừng, sau đó gói ghém cẩn thận tấm da, dùng dây thừng trói chặt lại, đeo ra phía sau lưng của mình.
Tiếp đó, hắn quay trở lại gốc cây trước đó ẩn nấp, thu nhặt lại những thứ trước đó vứt xuống, rồi tiếp tục lên đường trở về.
Chờ khi về gần tới khu vực vết nứt, Thái kiếm một cái hang quái trùng, vứt bỏ xuống các thứ vướng víu ở bên ngoài, chỉ cầm theo vũ khí đi vào.
Hắn muốn bắt thêm một đầu quái trùng mang trở về, dù sao cũng không tốn bao nhiêu công sức, có thể mang thêm được cái gì thì mang thêm cái đó.
Tiến thẳng tới cuối hang, Thái thấy được cảnh tượng quen thuộc, đó chính là cái mông trắng bóng của con quái trùng.
Thực sự là một loại sinh vật đơn thuần, chỉ biết ăn ăn ăn, gặm gặm gặm, không con nào khác con nào.
"Nếu thế giới này sinh vật nào cũng như vậy có phải tốt không?"
Thái nhìn con quái trùng trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thán.
Hắn có chút phân vân, không biết là nên làm cách nào lôi nó ra đây, cũng không thể giết xong rồi phân thành từng khối, làm như vậy nó sẽ bị nát bét ra, với lại quá mức lỉnh kỉnh, hắn không thể mang về được.
Vậy cũng chỉ có thể cứ như vậy kéo nó ra, nếu như có thể bắt sống trở về thì càng tốt, chắc hẳn những người kia sẽ rất thích.
Túm lấy phần đuôi của con quái trùng, Thái bắt đầu dùng sức kéo nó ra ngoài.
Những tưởng với sức lực bây giờ của hắn, con quái trùng cho dù có to, có nặng, hắn cũng có thể dễ dàng kéo ra.
Nhưng bây giờ hắn mới biết, cũng không đơn giản như vậy.
Trọng lượng của con quái trùng cũng không thành vấn đề, nhưng thân thể nó quá to lớn, bị cái hang chật hẹp kẹt lại, đã thế những cái chân của nó bám rất chắc, khiến cho hắn muốn kéo con quái trùng đi ra rất khó khăn.
Không chỉ như thế, trong quá trình này, con quái trùng cũng tỏ ra rất không hợp tác, nó cố gắng bò quay lại để tiếp tục gặm cây.
Cho tới lúc này, Thái vẫn chỉ nghe được nó phát ra suy nghĩ muốn gặm cây.
Vất vả lắm Thái mới có thể kéo con quái trùng ra được nửa hang, nói thật nếu không phải đã mang rất nhiều đồ, hắn tình nguyện xẻ thịt nó ra rồi vận chuyển trở về, chứ cũng không nguyện ý tốn công để kéo nó ra như vậy.
Đột nhiên, "Oanh" một tiếng nổ lớn vang lên.
Thái cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, sau khi xác định phương hướng âm thanh truyền tới, hắn lập tức nghĩ ra, âm thanh này là cái gì tạo thành.
Hắn lập tức buông ra đầu quái trùng, vội vàng chui ra khỏi hang, sau đó nhanh chóng chạy về phía vết nứt.