Mang theo thu hoạch tiến vào sâu trong hang, Thái không chờ đợi được bắt đầu kiểm kê lại một lượt.
Lần này thu hoạch so với trước đó lấy được thịt quái ong còn nhiều hơn không ít, hắn chỉ sợ là phải quay trở về một chuyến.
Nếu như chỉ là sợ thịt bị hỏng, hắn còn có thể cho thịt lên hun khói, hoặc là nướng chín để bảo quản.
Nhưng thịt này để lâu, nếu không có cách gì thích hợp để bảo quản, chúng có thể sẽ bị thất thoát hết năng lượng.
Nhiều thịt như vậy, hắn khẳng định là không thể nhanh chóng ăn hết được, không mang trở về để thất thoát hết năng lượng thì thật sự là lãng phí.
Nhưng bây giờ trời đã sắp tối, trở về là không kịp rồi, vẫn là ở lại đây một đêm, ngay mai lại lên đường trở về.
Đương nhiên, mang trở về thì mang trở về, bây giờ không nhân lúc còn tươi, năng lượng còn dồi dào mà ăn cho đủ, vậy cũng thật sự là ngu ngốc.
Đốt lên một đống lửa, Thái cho những khối thịt nhỏ vào nấu trước.
Trong khi chờ thịt chín, Thái trước tiên nếm thử Thạch thú huyết, theo như hắn cảm thấy, máu huyết so với thịt càng thêm khó bảo quản, càng dễ dàng hư hỏng, chỉ sợ nó cũng càng dễ thất thoát năng lượng hơn, không nhanh chóng sử dụng hết, chỉ sợ để lãng phí.
Khả năng là do có chứa năng lượng, huyết nhục của dị thú có thể giữ tươi lâu hơn những loại huyết nhục bình thường, máu huyết này để lâu như vậy mà vẫn không có bị đông lại.
Nếm thử một ngụm, thấy hương vị cũng không tệ lắm, Thái không do dự làm liên tục mấy ngụm.
Có điều hắn cảm thấy, trong máu này mặc dù năng lượng cũng nồng đậm, nhưng chất lượng còn kém thịt quái ong không ít.
Miệng uống vào dị thú huyết, trong đầu Thái lại nghĩ tới món đặc sản tiết canh của quê hương, chỉ tội ở đây cũng không có nguyên liệu để chế biến, mà cho dù có thì chỉ sợ tiết cũng chưa chắc đã đông được.
Nếu như đến lúc trở về mà chỗ tiết này còn chưa đông, thì kiểu gì hắn cũng phải nếm thử dùng loại máu huyết này để làm tiết canh xem hương vị như thế nào.
Trực tiếp dùng hương vị còn tốt như vậy, nếu như chế biến qua, hương vị còn tới mức nào?!!!
Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ bây giờ vẫn cứ phải uống cái đã, dù sao hắn ăn uống cũng không phải là vì thỏa mãn cái bụng của mình, mà là để tăng lên lực lượng bản thân.
Vậy nên, nếu như bây giờ có thể xử lý hết chỗ huyết nhục này thì hắn cũng không định mang trở về.
Chỉ có điều, đâu phải cứ muốn là được.
Thực sự là tốc độ luyện hóa năng lượng của hắn chậm đáng thương.
Đó là sau khi đột phá, khả năng hấp thu năng lượng của hắn đã tăng lên rất nhiều rồi.
Chỉ có điều, hắn đau đớn phát hiện, quân thể quyền đối với hắn bây giờ, tác dụng đã giảm đi rất nhiều, cho dù luyện như thế nào thì nó cũng chỉ giúp tốc độ luyện hóa năng lượng tăng thêm một chút mà thôi.
Bù trừ cho nhau, kết quả là tốc độ luyện hóa năng lượng của hắn bây giờ so với trước đó cũng không nhanh hơn là mấy.
Nhưng bây giờ, nếu như muốn tiếp tục tăng lên cấp bậc tiến hóa, chỉ sợ sẽ cần rất nhiều năng lượng, khẳng định là so với trước đó yêu cầu nhiều hơn rất nhiều.
Cái này cũng không chỉ là vì bây giờ cấp bậc của hắn đã cao hơn một tầng, vì thế yêu cầu năng lượng chắc chắn cũng sẽ nhiều hơn.
Mà còn là vì trước đó tiến hành tăng lên tiến hóa, hắn cũng không phải là bắt đầu từ con số không.
Nếu như tính một cấp bậc tiến hóa bằng thang số mười, thì khả năng nhân loại sẽ đứng ở nấc thang số bảy hoặc số tám, thậm chí cũng có thể là cấp số chín.
Dù sao nhân loại cũng là sinh vật tiến hóa cao nhất ở địa tinh, đạt tới cấp độ đó cũng không phải cái gì đáng ngạc nhiên.
Suy nghĩ đến đây, Thái đột nhiên lại nghĩ đến năng lực mình có được sau khi đột phá giai đoạn tiến hóa.
Hắn cảm thấy, có lẽ mình đã hiểu được vì sao sau khi đột phá mình lại có thể mở ra não vực, có được thiên phú về mặt tinh thần.
Có thể có một phần nguyên nhân là do ăn vào thịt của con ong chúa kia. Ong chúa, kiến chúa loại này sinh vật, điều khiển bầy đàn số lượng to lớn, chúng chắc chắn là có thiên phú về mặt tinh thần lực.
Nhưng khả năng một phần cũng là vì vốn dĩ tuyến đường tiến hóa của nhân loại chính là phát triển trí tuệ.
Quay trở lại nói về vấn đề trước đó, nhân loại nếu như vốn dĩ đã đi được bẩy, tám phần quãng đường tiến hóa rồi, vậy thì để đạt tới đích cũng chỉ cần đi nốt hai ba phần còn lại mà thôi, đương nhiên rất nhanh, rất dễ dàng, không yêu cầu tốn bao nhiêu năng lượng.
Nhưng hắn bây giờ chỉ mới vừa đột phá, quãng đường mới này của hắn chỉ mới vừa bắt đầu, chưa kể khả năng quãng đường hiện tại so với trước đó càng thêm dài, cũng càng thêm dốc đứng, số lượng năng lượng cần để đi hết quãng đường này chắc chắn là sẽ nhiều hơn trước đó rất nhiều lần.
Thế mà tốc độ luyện hóa năng lượng không có tăng lên, nếu như không có cách nào thay đổi tình hình này, chỉ sợ hắn sẽ phải đợi rất lâu mới lại có thể lần nữa đột phá.
Còn may, hấp thu năng lượng vào thân thể vẫn là có thể giúp hắn gia tăng lực lượng, không giống với trước đó chưa thể đột phá, chỉ có thể tích lũy năng lượng mà thôi.
Vậy nên, mặc cho việc luyện hóa năng lượng chậm chạp, Thái vẫn miệt mài cố gắng.
Chờ ngày mai trở về, tìm đám nhà khoa học kia giúp đỡ, hắn tin tưởng bọn họ nhất định sẽ rất nguyện ý giúp đỡ hắn chuyện này.
Nhưng thực ra, bây giờ đã đột phá cấp độ sinh mệnh, lại còn mở ra não vực, trí thông minh của hắn cho dù không vượt lên trên những nhà khoa học kia thì chắc chắn cũng không thể kém hơn bọn họ.
Nhưng là cho dù thông minh thì cũng cần có kiến thức bổ trợ, hắn học hành không nhiều, chỉ sợ về mặt nghiên cứu này cũng chỉ có thể tự nhận không bằng.
Với lại có người giúp mình bận bịu, chỉ cần ngồi chờ kết quả thôi không phải là rất tốt sao?
Nói thật, nếu như xông xáo chiến đấu hắn còn có chút hăng hái, chứ bảo hắn ngồi im một chỗ, vắt óc tìm kiếm đáp án, vậy thì hắn cũng không mấy hứng thú.
Một đêm vội vàng mà qua, hôm nay trời vừa sáng Thái đã lập tức thu dọn để lên đường trở về.
Đêm qua, có lẽ là do có mùi máu tươi thu hút, vậy nên Thái phát hiện mấy đợt dị thú đi qua chỗ này.
Trong đó có một đám quái chuột, hình dạng giống như đầu quái chuột trước đó xuất hiện ở đây, chỉ là mấy con quái chuột xuất hiện phía sau này kích thước nhỏ hơn không ít, cấp bậc cũng thấp hơn.
Lại có một đầu dị thú hình dạng giống sói, nhưng toàn thân bảo phủ bởi một lớp vảy giáp, đã thế còn mọc ra hai cái đuôi dài, ở cuối đuôi mọc ra móc câu giống như bọ cạp.
Đặc biệt là, bây giờ có được năng lực chinh sát, vậy nên Thái có thể phát hiện ra một loại sinh vật hoạt động tấp nập trong bóng tối.
Loại sinh vật này bộ dáng giống với con gián, nói thật ngoại trừ kích thước thân thể cùng với có một bộ hàm mạnh mẽ hơn ra, thì loại dị sinh vật này cùng với con gián ở địa tinh cũng không khác chút nào.
So với các loại dị sinh vật khác thì kích thước của loại côn trùng này tương đối nhỏ bé, chiều dài chỉ ước chừng ba mét mà thôi.
Nhưng số lượng bọn chúng thật nhiều, trong đêm tối, hắn có thể liên tục bắt gặp hình bóng của bọn chúng qua lại ở quanh đây.
Tốc độ của loại gián này rất nhanh, chúng phóng đi như một cơn gió.
Bọn chúng mặc dù có cánh, nhưng hắn cũng không nhìn thấy có con nào bay, thay vào đó hắn phát hiện, đám con gián này vậy mà thỉnh thoảng vỗ cánh để tăng lên tốc độ chạy.
Bọn chúng có lẽ là công nhân dọn dẹp môi trường ở nơi này, bởi vì chỉ sau một đêm, dấu vết của bữa tiệc ngày hôm qua đã được bọn chúng dọn dẹp sạch sẽ.
Ngay cả những mảnh vụn nhỏ bé mà hắn không thèm, bọn chúng cũng không hề bỏ qua, thậm chí mấy cái vũng máu còn sót lại cũng bị bọn chúng gặm đi một lớp đất.
Thái vậy mới hiểu được vì sao, ngoại trừ ở chỗ tổ ong, hắn cũng chỉ có thể nhặt nhạnh chỗ tốt ở những chiến trường mới mẻ.
Xương cốt, huyết nhục mảnh vụn cái gì cũng đều có sinh vật thu thập sạch sẽ, vậy thì làm sao có thể còn sót lại cho được.
Vị trí tổ ong cũng là vì những loại công nhân dọn dẹp này không dám bén mảng tới, bằng không chỉ sợ đống xương ở đó cũng đã sớm bị dọn đi lâu rồi.
Ra khỏi cửa hang, Thái nhìn theo hướng bầy Thạch thú rời đi ngày hôm qua, trong lòng có chút lưu luyến.
Hắn vẫn rất muốn lần theo tung tích của bọn chúng, tìm hiểu xem chúng muốn đi đâu, ăn gì.
Nếu may mắn gặp được tình huống bọn chúng bị săn giết như hôm qua, vậy thì có lẽ hắn còn có thể thu hoạch một đợt thịt nữa.
Nhưng có lẽ cũng chỉ có thể chờ sau đó có cơ hội lại tính, bây giờ hắn cũng chỉ có thể quay trở về một chuyến.
Không chỉ là vì đống thịt hắn thu được này, cũng vì tìm cách để có thể luyện hóa năng lượng nhanh chóng hơn.
Trước khi trở về, Thái còn cần quay lại vị trí hôm trước hắn ở lại một chuyến, hắn vẫn còn bỏ lại cái xác ong chúa ở đó.
Mặc dù cái xác đó cũng không còn có bao nhiêu thịt, nhưng hắn không thể bỏ qua đống vật liệu đó được.
Trong những đầu dị sinh vật hắn đã từng gặp, ong chúa có thể sắp xếp vào tốp đầu, đương nhiên không tính đến hai đầu dị cầm mà hắn vô tình nhìn thấy, vậy nên vật liệu trên người nó chắc chắn là không cần phải nói, cực kỳ tốt.
Hôm trước theo đuôi bầy Thạch thú đi tới đây mất rất nhiều thời gian, nhưng đó cũng là vì tốc độ của đám Thạch thú quá chậm. Chứ thực ra khoảng cách giữa hai nơi này cũng không quá xa.
Có niệm lực trước tiên thăm dò đường đi, Thái cũng không có gì phải e ngại, hắn một đường chạy hết tốc lực, chỉ một khoảng thời gian ngắn đã có thể chạy về được nơi ở cũ.
Đây cũng là lần đầu tiên Thái nếm thử tốc độ chạy hiện tại của mình, quả nhiên so với trước khi đột phá, tốc độ bây giờ của hắn nhanh hơn quá nhiều.
Thái thậm chí còn nếm thử đạp không giống như trong phim kiếm hiệp, mặc dù còn không thể làm được như khinh công bay lượn, nhưng với tốc độ hiện tại của hắn, đạp không hai ba bước cũng không thành vấn đề.
Hắn cảm thấy, nếu như mình có thể rèn luyện nhiều một chút, khả năng còn có thể tăng lên.
Về tới vị trí cái hang trước đó ở lại, Thái phát hiện cái xác vẫn còn ở đây, thế là thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước đó, không biết có loại sinh vật giống như Cốt điểu, chuyên thu thập xương cốt, vậy nên hắn cũng không có lo lắng gì, cứ tùy ý vứt cái xác ong chúa ở lại.
Nhưng sau khi biết được đám Cốt điểu đó chuyên thu thập xương cốt, Thái còn rất là lo lắng, không biết cái xác ong này có bị đám Cốt điểu phát hiện rồi lấy đi mất không.
Cũng may, khả năng là do hắn giấu nó ở bên cạnh gốc cây, vị trí tương đối khuất nên đám Cốt điểu bay trên cao không có phát hiện.
Hoặc cũng có khả năng là cái xác này bị hắn kéo về từ chỗ tổ ong, không có bao nhiêu mùi máu tươi truyền ra, vậy nên chúng nó không phát hiện ra được.
Nhưng cho dù như thế nào, cái xác vẫn còn là tốt rồi, Thái nhanh chóng kéo theo cái xác lên đường đi trở về.
Bây giờ sức mạnh của hắn đã tăng lên rất nhiều, mang theo cái xác này ngoại trừ có chút cồng kềnh ra, đối với hắn cũng không có bao nhiêu độ khó, vậy nên hắn còn muốn mang thêm một đầu quái trùng trở về nữa.
Nhưng cũng không cần vội vã, vị trí này còn khá xa, trở về gần một chút cũng không thiếu quái trùng, tới lúc đó kiếm một con cũng không muộn.
Vẫn như vừa rồi, Thái một đường lao nhanh, cũng không e ngại trên đường gặp phải nguy hiểm.
Bây giờ, Thái đã không còn chê cái năng lực mà mình thu được nữa.
Cho dù có được một năng lực chiến đấu mạnh mẽ, cũng chắc chắn sẽ không thể giúp hắn có thể thoải mái di chuyển ở dị thế giới như thế này được.
Vậy nên, bây giờ cho dù có bảo hắn đổi cái năng lực này lấy một loại năng lực chiến đấu mạnh mẽ khác, chỉ sợ là hắn cũng không nguyện ý.
Trên đường đi, Thái gặp được mấy đợt dị thú phục kích, nhưng hắn đều kịp thời phát hiện rồi chủ động né tránh.
Trong đó còn có một đầu quái nhện, sớm biết được tập tính săn mồi của loại sinh vật này, hắn còn cố tình tiến lại gần vị trí nó phục kích một chút.
Trong đầu hắn lúc này không ngừng reo vang âm thanh phấn khích của nó:
" Có con mồi! Có con mồi! Mau lên! Tiến gần thêm chút nữa! Tiến gần thêm chút nữa!..."
Thái mặc dù rất muốn thử sức một chút với loại sinh vật này, dù sao bây giờ thực lực tăng nhiều, hắn cảm thấy nếu như chiến đấu với nó, hắn có nắm chắc rất lớn.
Bởi vì trong cảm nhận của Thái, màu sắc của con nhện này tương đối nhạt, so với những loại dị thú khác hắn gặp được, màu sắc của loại nhện quái này cũng chỉ đậm màu hơn mấy con quái trùng mà thôi.
Cùng lắm cũng chỉ có thể so sánh với mấy đầu Thạch thú con non, thậm chí còn không bằng.
Nhưng nơi này cũng không quá an toàn, lỡ như đang chiến đấu lại có đầu dị thú nào bị thu hút tới thì không ổn.
Với lại thu hoạch cũng đã đủ nhiều, cho dù kiếm thêm được đầu nhện này nữa thì việc vận chuyển cũng không quá thuận tiện.
Vậy nên, sau khi tiến lại gần vị trí phục kích của con nhện, Thái lập tức chạy hết tốc lực vòng qua, cũng không tiến vào phạm vi công kích của nó.
Điều này khiến cho con quái nhện hết sức tức tối, nhưng cũng không có cách nào, với tốc độ của nó thì ngay cả làm ra phản ứng cũng không kịp, đừng nói tới việc đuổi theo hắn.
Trên đường đi Thái cũng phát hiện một vài cái hang, mặc dù kích thước khác nhau, nhưng chúng cũng đều khá là to lớn, không biết chúng là do sinh vật gì đào ra.
Thái cũng không dám bén mảng lại gần những cái hang đó, bởi vì mặt đất ở đây cứng rắn như vậy, có thể dưới mặt đất đào hang khẳng định là sinh vật rất mạnh mẽ, lỡ như tiến lại gần bị trúng phát hiện, vậy thì nguy hiểm.
Đang chạy đi, Thái đột nhiên nghe thấy tiếng sấm oanh minh, còn tưởng là trời sắp mưa, nhưng nhìn lên bầu trời phát hiện ánh nắng đang chiếu rọi, không hề có chút mây đen nào.
Vậy nên khả năng rất lớn động tĩnh đó là do một loại dị thú nào đó tạo ra.
Động tĩnh lớn như vậy thì chỉ sợ đó chính là một đầu dị sinh vật rất là mạnh mẽ.
Có khả năng là một đầu sinh vật mạnh mẽ không kém đầu hoả diễm điểu lần trước hắn nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, tính tò mò của Thái lại đột ngột nổi lên, thế là hắn lập tức thay đổi mục tiêu, hướng về phương hướng tiếng sấm phát ra chạy tới.
Chạy một lúc, Thái liền phát hiện tiếng sấm nhanh chóng trở nên rõ ràng hơn.
Cái này không liên quan nhiều tới việc hắn đang chạy về phía tiếng sấm, mà là bởi vì thứ tạo ra tiếng sấm kia đang lấy tốc độ kinh người di chuyển về phía này của hắn.
Xa xa Thái có thể thấy được, một đám mây đen đang nhanh chóng bay về hướng này.
Đám mây đen đó rất là khác thường, nó không chỉ di chuyển nhanh kinh người, mà nó còn bay rất thấp, cũng chỉ bay là là phía trên ngọn cây.
Đã thế, trong mây đen không ngừng có lôi xà cuồng vũ, lôi đình này còn hiện lên màu tím, nhìn hết sức kỳ lạ.
Những thứ này cũng đều có thể dùng hai từ "dị giới" để giải thích, nhưng Thái càng tin tưởng, đám lôi vân kia là do một đầu dị sinh vật nào đó gây ra.
Nhìn đám lôi vân đó lấy tốc độ cực nhanh tiến về phía mình, trong lôi vân lại không ngừng đánh xuống từng đạo lôi đình, Thái cũng không còn dám chạy lên xem nữa, mà trong đầu nhanh chóng tính toán phương pháp thoát thân.
Nhìn kích thước lôi vân to lớn, tốc độ lại như vậy nhanh chóng, Thái đau đớn phát hiện, mình căn bản không thể chạy thoát được đám lôi vân này.
Mặc dù biết gặp trời mưa sấm sét không thể đứng dưới gốc cây, nhưng Thái lại càng không muốn trực diện với lôi đình, vậy nên hắn lập tức nhắm tới một cái hang quái trùng ở cách đó gần nhất rồi chạy tới.
Lúc này cũng không quản cái gì xương cốt huyết nhục, thứ gì vướng víu hắn đều bỏ hết bên ngoài, nhanh chóng chui vào trong hang.
Sau khi chui vào trong hang, mặc dù vẫn rất sợ hãi đám lôi vân kia, nhưng Thái cũng không kiềm chế được mà ngó đầu ra ngoài cửa hang theo dõi, chờ đợi đám lôi vân đó di chuyển lại gần, nhìn xem rốt cuộc nó là thứ gì.