Trong sự hồi hộp trông chờ của Thái, con báo quả nhiên quay đầu chuẩn bị rời đi.
Thái có chút e ngại nhìn về phía đám Thạch thú đang nằm im cách đó không xa, chỉ sợ mình lao ra có thể sẽ phải đụng độ với bọn chúng.
Nhưng là nghĩ lại, Thái lại cảm thấy đám Thạch thú này cũng không có gì phải e ngại cả.
Bọn chúng quá chậm chạp, lại không có năng lực công kích gì, bằng không trước đó làm sao không có sử dụng ra.
Có lẽ đám Thạch thú này tập trung tất cả vào phòng ngự, vậy nên ngay cả mạnh mẽ như con báo kia, khi bọn chúng sử dụng kỹ năng phòng ngự cũng không thể làm gì được chúng.
Vậy bây giờ cũng chỉ chờ con báo đi xa một chút, hắn là sẽ không do dự lao ra.
Thái cũng không quên theo dõi động tĩnh của đám đối thủ, bọn chúng khả năng cũng biết được con báo chuẩn bị rời đi, vậy nên đều làm ra bộ dáng chuẩn bị.
Chỉ là ba con dị thú thằn lằn hơi đen đủi một chút, bởi vì phương hướng con báo rời đi chính là phương hướng của bọn chúng.
Ba bọn chúng dường như cũng đã phát hiện việc này, thế là bọn chúng lập tức lui lại, định vòng qua một phương hướng khác.
Nhưng như vậy chú định bọn chúng sẽ chậm trễ hơn, không biết có thể tranh cướp được tí canh thừa thịt nguội nào không nữa.
Con báo có vẻ như ăn quá no, hay còn là do phong thái của vương giả, khiến cho nó cũng không hề vội vàng rời đi, mà bước đi từng bước hết sức chậm rãi.
Chỉ là, dù sao cũng là họ nhà báo, cho dù có chậm rãi di chuyển thì cũng đã đủ nhanh, không cần bao lâu thời gian, bóng dáng của nó đã khuất sau những gốc cây.
Mặc dù con báo đã đi khuất tầm mắt, nhưng Thái biết, nếu như nó muốn quay lại, chỉ sợ cũng không cần mấy cái hơi thở.
Nhưng dù vậy, Thái vẫn không do dự lao ra, hắn muốn tranh thủ thời gian bây giờ đám đối thủ kia còn chưa dám lao tới, mà thu lấy đầy đủ chỗ tốt rồi rời đi. Chứ chờ cho con báo đi xa thêm chút nữa, mấy đầu dị thú kia lao tới, vậy hắn chỉ sợ không đủ thời gian cho mình bỏ trốn.
Dù sao hắn cũng không biết ba loại dị sinh vật kia tốc độ như nào, e rằng bọn chúng tốc độ đều rất nhanh.
Vừa lao ra, Thái đột nhiên cảm thấy mặt đất rung động ầm ầm.
Còn tưởng là lại có thứ gì ngoài ý muốn xảy ra, chợt phát hiện thì ra là động tĩnh của đám Thạch thú.
Bọn chúng thấy dị báo rời đi thì cũng không kịp chờ đợi vội vàng đứng dậy bỏ trốn, bọn chúng sợ hãi đầu dị báo lại quay trở lại lần nữa.
Trong đầu Thái bây giờ liên tục vang lên âm thanh thúc giục:
" Nhanh! Nhanh! Nhanh! Ác ma rời đi rồi! Mau rời đi không ác ma quay trở lại!!!"
Đây cũng đều là những suy nghĩ trong lòng bọn chúng.
Nhìn thấy đám Thạch thú không quay đầu lại vội vàng rời đi, Thái cũng mặc kệ bọn chúng, tiếp tục lao tới bên cạnh cái xác.
Mặc dù vẫn muốn đi theo bọn chúng xem có thể biết được bọn chúng ăn cái gì hay không, nhưng bây giờ thu lấy thịt quan trọng hơn.
Dù sao đám Thạch thú này di chuyển chậm như vậy, trên đường bọn chúng cũng để lại không ít dấu vết, sau đó lần theo dấu vết bọn chúng để lại cũng không sao.
Thái vừa chạy tới bên cạnh cái xác thì lập tức rút ra quân đao, nhắm tới những vị trí còn sót lại nhiều thịt bắt đầu cắt.
Có lẽ là do kích thước con mồi quá lớn, con báo còn để thừa lại khá nhiều thịt, chắc chắn là so với xác con ong chúa còn nhiều thịt hơn nhiều.
Từng tảng, từng tảng thịt lớn được Thái cắt xuống, lưỡi đao đi tới đâu, cũng chỉ còn thừa lại xương cốt.
Thực ra xương cốt cũng không tệ lắm, chắc chắn cũng chứa rất nhiều năng lượng, chưa kể một số khúc xương bên trong còn có tủy, chỉ là xương quá lớn, quá nặng và cồng kềnh, mang đi không quá tiện.
Vả lại, đám dị sinh vật kia cũng chưa chắc có thể nề hà những khúc xương này, không thấy ngay cả mạnh mẽ như dị báo mà còn phải bỏ lại xương cốt hay sao.
Chờ sau khi đám dị thú bỏ đi, hắn lại thu thập đám xương này cũng không muộn mà.
Vừa cắt thịt, Thái cũng không quên theo dõi động tĩnh của đám đối thủ.
Đầu dị báo vừa mới đi xa, đám bọn chúng lập tức lao tới.
Tốc độ nhanh nhất chính là đầu quái chuột, sau đó là quái xà, ba đầu dị thằn lằn tốc độ cũng rất nhanh, nhưng bọn chúng phải vòng ra xa né tránh dị báo, vậy nên bị tụt lại sau cùng.
Thấy tốc độ nhanh chóng của đám bọn chúng, Thái cũng không dám chậm trễ, cho dù thịt còn rất nhiều, nhưng hắn cũng chỉ đành từ bỏ, vội vàng túm lấy đống thịt vừa cắt xuống, nhanh chóng nhét vào ba lô rồi lao thẳng về phía trước.
Còn may, căn thời gian chuẩn xác, hắn có thể kịp thời chui vào trong hang trước khi đám dị thú kia xông tới.
Đầu tiên tới nơi đương nhiên là đầu chuột quái.
Lúc này bầy Thạch thú còn chưa có đi được bao xa, nếu như quái chuột muốn, có thể dễ dàng đuổi kịp bọn chúng.
Chỉ là nó cũng tự biết mình, căn bản không thể nề hà được đám thạch đầu đó. Thứ nó muốn chính là cái xác trước mặt này.
Mặc dù cũng biết là còn có đối thủ, đầu chuột quái cũng không một chút e ngại, nó lập tức lao vào cái xác, giằng xé nốt những mảnh thịt còn lại.
Mặc dù số lượng thịt còn lại cũng không nhiều, nhưng đối với nó mà nói, có thể kiếm được loại thịt cấp bậc không kém cấp bậc của mình như thế này, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Ví như bầy Thạch thú kia, cho dù chúng có đứng yên cho nó công kích, cũng không thể làm gì được chúng.
Đám Thạch thú đó còn xem là an toàn nhất rồi, gặp loại khác còn không biết là con nào ăn con nào đâu.
Còn may, tốc độ của nó rất nhanh, bảo mệnh đối với nó mà nói cũng không thành vấn đề, vậy nên nó cũng không cần e ngại những đối thủ cùng cấp khác.
Hàm răng của nó rất là mạnh mẽ, cho dù miếng thịt có bám chắc cỡ nào, nó cũng có thể dễ dàng xé xuống.
Chưa kể nó còn có cái lưỡi mọc đầy gai ngược, một cái liến thì cũng chỉ còn lại xương trắng hếu.
Rất nhanh, đầu quái xà cũng đã bò tới, sau đó chính là ba con dị thằn lằn.
Thấy đối thủ đã tới, chuột quái cũng không dám tiếp tục ăn, mà tỏ ra cảnh giác với những đối thủ kia.
Lỡ như bọn chúng cũng không có hứng thú với đống canh thừa thịt nguội này, thay vào đó lại hứng thú với thịt tươi trên người của mình, vậy thì nó còn biết đường mà đáp lại, nó cũng không phải là dễ trêu.
Đầu quái xà cũng giống như vậy, nó cũng không yên tâm lắm với những đối thủ khác, vậy nên cũng tỏ ra rất cảnh giác.
Cũng chỉ có ba con dị thằn lằn là rất tự tin, không chỉ số lượng áp đảo các đối thủ khác, bọn chúng tính cách cũng tương đối hung hăng.
Trừ khi là lực lượng áp đảo giống như dị báo, bằng không chúng cũng chưa từng biết e ngại là gì.
Trong mắt bọn chúng bắt đầu hiện lên tham lam, chúng không chỉ muốn độc chiếm cái xác, mà còn bắt đầu hướng ánh mắt tới hai đối thủ còn lại.
Trong con mắt thứ ba của chúng, ánh sáng đỏ bắt đầu hiện lên, điều này báo hiệu cho bọn chúng chuẩn bị công kích.
Quái chuột và quái xà thấy vậy thì rất là cảnh giác, chúng cũng làm ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, không nguyện ý bỏ qua chỗ thức ăn khó được này.
Quái chuột trên lông bắt đầu tràn ra một tí ti khói đen, trong khi đó quái xà bắt đầu phe phẩy cái đuôi của mình, không biết là định dùng đuôi công kích hay là định làm gì, chỉ là hàm răng của nó cũng bắt đầu không ngừng đóng mở, cảm giác như là con chó nhe răng, đe doạ kẻ địch.
Thấy phản ứng của hai bọn chúng, ba đầu dị thằn lằn không những không từ bỏ ý đồ của mình, mà bọn chúng còn càng thêm hung hăng, như thể là cảm thấy bị khiêu khích vậy.
Trong con mắt thứ ba của chúng bắt đầu tuôn ra từng sợi huyết vụ.
Những sợi huyết vụ này sau khi tuôn ra cũng không tiêu tán mà bắt đầu quấn quanh thân thể chúng du tẩu.
Bọn chúng vốn dĩ nhìn đã rất hung ác, nay nhìn lại càng hung ác thêm vài phần.
Mà cũng không chỉ hung ác đơn giản như vậy, đây chính là năng lực thiên phú của loại sinh vật này, cuồng hóa.
Tiến vào trạng thái cuồng hóa, thuộc tính thân thể của chúng sẽ được tăng cường rất nhiều, bao gồm lực lượng, tốc độ, sức chịu đựng và cả sức khôi phục nữa.
Đồng thời sự hung hãn của chúng cũng tăng mạnh, cái này ưu điểm chính là lá gan biến lớn, nhưng tỉ lệ nghịch với lá gan chính là bộ não, nói chuẩn xác hơn thì lý trí của chúng sẽ bị hạ thấp đi.
Hàm răng của chúng bắt đầu nhe ra, nước bọt từ kẽ răng bắt đầu chảy xuống.
Không khí hết sức căng thẳng, có lẽ sau một chớp mắt bọn chúng sẽ lập tức lao vào công kích hai đầu dị thú kia.
Đột ngột, một tiếng kêu chói tai vang vọng bầu trời.
Vừa nghe thấy tiếng kêu này, mấy đầu dị thú vừa rồi còn giương cung bạt kiếm đột ngột tập thể cụp đuôi, dị thằn lằn lập tức nhắm con mắt thứ ba lại một thoáng, huyết vụ trên thân lập tức tiêu tán không thấy.
Vừa rồi trong mắt đều là hung hãn, bây giờ cũng chỉ còn lại e ngại.
Cả đám dị thú đều có vẻ kinh sợ nhìn lên bầu trời.
Thấy cảnh này, Thái cũng tập trung sự chú ý lên không trung, đúng là trên không trung lúc này vừa xuất hiện một đầu dị sinh vật.
Không chỉ thế, sau tiếng kêu vừa rồi, lại có mấy đầu sinh vật nữa lần lượt bay tới.
Lần lượt bay tới thêm bốn đầu sinh vật nữa, bọn chúng ở trên không trung không ngừng lượn vòng như thể đang dò xét tình huống bên dưới.
Theo như niệm lực của Thái quét được, năm đầu sinh vật kia chính là năm con chim, mặc dù kích thước to lớn, nhưng nếu như so sánh với hai con dị cầm, dị điểu trước đó hắn nhìn thấy thì chỉ có thể coi là nhỏ nhắn mà thôi.
Năm con chim này kích thước lớn nhất sải cánh cũng chỉ chừng hơn hai mươi mét, nhưng bộ dáng hết sức thanh mảnh, gầy guộc.
Bọn chúng trong cảm nhận của hắn, toàn thân có màu trắng xám, cường độ màu sắc còn nồng đậm hơn mấy đầu dị thú bên dưới một chút, đặc biệt là con lớn nhất, màu sắc nồng đậm gần như đã bốc ra quang diễm, so với đầu dị báo trước đó cũng không thua kém bao nhiêu.
Mấy con dị sinh vật bên dưới ngẩng đầu lên nhìn thấy đám quái điểu trên không trung, thì như là đã xác nhận được sợ hãi ở trong lòng mình là chính xác, vội vàng rút lui.
Đám quái điểu dường như cũng đã dò xét hoàn tất, không phát hiện thấy có nguy hiểm gì, vậy nên lập tức đáp xuống xung quanh cái xác Thạch thú.
Lúc này, Thái có thể tận mắt nhìn thấy hình dạng đám quái điểu này.
Thực sự đúng là quái điểu, nhìn bọn chúng quái dị thật sự.
Dáng dấp bọn chúng đúng như trước đó hắn cảm nhận thấy, thân thể chúng thanh mảnh, gầy guộc.
Bộ phận nào trên người chúng cũng có vẻ dài mảnh, chân dài, cổ dài, cánh dài, mỏ dài.
Nhưng như vậy đã đành, thân thể nó còn xương xẩu, trọc lốc, ngoại trừ phần cánh và phần đuôi nhìn còn có chút lông ra, những bộ phận khác nhìn gần như là trơn bóng.
Đặc biệt là, toàn thân bọn chúng như là bị bao phủ bởi một lớp xương cốt trắng xám, nhìn không khác gì là cốt điểu.
Đã thế, đôi mắt chúng hõm sâu, nếu như những đôi mắt này mà bốc lên ma hoả, vậy thì càng thêm giống.
Đám cốt điểu này sau khi đáp xuống thì bắt đầu di chuyển xung quanh cái xác, như thể đang tính toán xem nên xử lý như thế nào cái xác này.
Thái có thể nghe được suy nghĩ của chúng, đó là:
" Đống xương cốt này chất lượng không tệ!
Chỉ là hơi cồng kềnh một chút, làm thế nào mới có thể mang hết trở về đây?"
Trong khi đó, mấy con dị thú khác sau khi rút lui, cũng không trực tiếp rời đi, mà vẫn còn lảng vảng ở xung quanh đó, như là còn chưa hết hi vọng.
Một con trong đám cốt điểu phát hiện những con vật kia vẫn không chịu rời đi, thì không vừa lòng cho lắm.
" Hừ! Còn không chịu đi?
Chẳng lẽ không sợ Hóa cốt thủy của chúng ta hay sao?!!"
Chỉ thấy, đầu cốt điểu này quay về phía bầy dị thằn lằn phun ra một đạo thủy tiễn.
Đám dị thằn lằn thấy thế, rất là kinh sợ, vội vàng bỏ chạy.
Không chỉ đám dị thằn lằn, hai đầu dị thú khác cũng không dám ở lại, lập tức rời đi.
May mắn cho đám dị thằn lằn, khoảng cách khá xa nên chúng có thể tránh thoát khỏi đạo thủy tiễn kia, bằng không chỉ sợ sẽ có một con xong đời.
Thái rõ ràng thấy được, mũi thủy tiễn kia bắn trúng một gốc cây phía sau vị trí trước đó đám dị thằn lằn đứng.
Thủy tiễn dễ dàng xuyên vào trong gốc cây, sau đó ăn mòn ra một hố lớn.
Cũng không dừng lại ở đó, hắn có thể thấy được, từ trong cái lỗ đó vẫn còn không ngừng bốc ra khói trắng, chỉ sợ là ăn mòn còn chưa có dừng lại.
Này cái gì Hóa cốt thủy thật sự là lợi hại, sức ăn mòn kinh khủng như vậy, nếu như dính vào người thì chỉ sợ sẽ thảm không nỡ nhìn đi.
Quả nhiên không phụ cái tên, nhìn tình huống này, không lẽ đám cốt điểu này chính là ưa thích ăn xương cốt hay sao?
Có lợi hại như vậy Hóa cốt thủy, đừng nói là tiêu hóa xương cốt, chỉ sợ là kim loại thì chúng nó cũng có thể tiêu hóa chứ?!!!
Đã không còn thứ gì quấy rầy, đám cốt điểu tập trung vào việc xử lý đống xương cốt trước mặt.
Một con bay lên, sau đó dùng hai chân quắp lấy khúc xương sống, lập tức cả đống xương bị nâng lên.
Chỉ là bộ xương quá lớn, với thân hình mỏng manh của đầu cốt điểu, có thể nhấc động lên đã là không tệ, muốn mang nó bay lên là điều không thể nào.
Những đầu cốt điểu khác thấy vậy cũng bay lên hỗ trợ, nhưng phối hợp không tốt lắm, bay nghiêng ngả lảo đảo.
Cuối cùng, bọn chúng vẫn là quyết định thả xuống, tìm một phương pháp khác để vận chuyển đống xương cốt này trở về.
Mặc dù thịt đã bị ăn không sai biệt lắm, nhưng cơ bản xương cốt vẫn dính lại với nhau, muốn có thể mang đi, bọn chúng cũng chỉ có cách tách rời bộ xương này ra.
Chỉ thấy đầu cốt điểu lớn nhất phun ra mấy mũi thủy tiễn, trúng vào mấy vị trí trên bộ xương.
Lập tức, Hóa cốt thủy làm cho những vị trí đó tan chảy ra, chẳng khác nào khối mỡ đông gặp nhiệt độ cao. Ở vị trí đó không ngừng bốc lên khói trắng.
Hòa tan xương cốt, hóa cột thủy tiếp tục rơi xuống mặt đất bên dưới, ăn mòn ra một cái hố sâu.
Thấy bộ xương đã bị tách rời thành mấy phần, đầu cốt điểu này lập tức bay lên, quắp lấy phần lớn nhất là phần đầu, sau đó bay thẳng đi.
Những con cốt điểu khác cũng không chậm trễ, mỗi con quắp lên một phần, theo sau đầu cốt điểu kia bay đi.
Thái phát hiện tất cả dị thú đã rời đi, vội vàng mang theo công cụ chạy ra.
Mặc dù cái xác đã bị lấy mất, nhưng dưới đất còn xót lại không ít thịt vụn và vũng máu.
Đầu tiên Thái thu thập chính là máu huyết, trước đó máu chảy ra tạo thành một vũng lớn, dù sao thân thể con vật to lớn chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ, máu chảy ra làm sao có thể ít.
Cho dù đầu dị báo uống mất đa số, máu chảy ra cũng phải hàng mét khối.
Chỉ là thời gian lâu như vậy, đã bị ngấm xuống đất không ít, không thu thập nhanh chỉ sợ sẽ lãng phí hết.
Bình nước, túi bóng, rồi cả nồi, cốc nước, Thái đều lấy ra làm vật chứa đựng.
Đương nhiên là không thể chứa hết được, còn lại cũng chỉ đành lãng phí.
Thu thập máu huyết xong, Thái mới bắt đầu thu thập những mảnh thịt vụn rơi trên mặt đất, nói là thịt vụn, đương nhiên là so với đám dị thú kia mà nói, chứ mỗi mảnh cũng có ước chừng mấy ki lô gam, cộng thêm chỗ thịt trước đó cắt xuống từ khung xương, Thái tổng cộng thu được chừng bốn, năm tạ thịt.
Nhiều như vậy, một phần cũng là do thịt dị thú trọng lượng nặng hơn các loại thịt bình thường, chứ thực ra số lượng thịt hắn thu được nhiều lắm cũng chỉ tương đương với một con lợn hơn một tạ mà thôi.
Thu thập sạch sẽ, ngay cả những mẩu thịt nhỏ bằng ngón tay cũng không tha, Thái vui vẻ mang theo đống thu hoạch của mình trở về trong hang.
Thái cũng không dám nấn ná ở bên ngoài quá lâu, sợ rằng mùi máu tươi ở đây sẽ thu hút những dị thú khác tới.
Những loại dị thú ở dưới mặt đất thì không ngại, hắn có thể sớm phát hiện, vậy nên cũng không khó để trốn tránh bọn chúng.
Nhưng chẳng may tới là các loại hung cầm dị điểu giống như đám cốt điểu vừa rồi thì khó mà nói, bọn chúng tốc độ rất nhanh, lại từ trên cao đáp xuống, rất khó phòng bị, chỉ sợ hắn vừa mới phát hiện ra bọn chúng, cũng chính là lúc bọn chúng lao xuống.
Khi đó, hắn cho dù nhanh thì chỉ sợ cũng tránh không khỏi.