Tịch Ngọc

Chương 8



Lần độc phát đó, thực sự rất đau đớn.

Nỗi đau trong ký ức chồng chéo lên nỗi đau hiện tại đang giày vò thể xác nàng.

Trong suốt mười lăm năm đằng đẵng vừa qua, nàng chưa bao giờ để lộ ra dù chỉ một chút yếu đuối. Nàng căm ghét sự yếu đuối, bởi vì yếu đuối chỉ là cái cớ để Hứa Tể tướng tiếp tục hành hạ, dày vò nàng.

Nhưng vào lúc này, cơn đau đớn tột cùng do độc tính phát tác đã khiến nàng dần mất đi lý trí.

Có thứ chất lỏng mằn mặn chát chúa tràn vào khoang miệng, nàng khó khăn hé môi, thì thào hỏi ra câu hỏi đã chôn sâu trong lòng tự bao giờ: “Tại sao ta lại không xứng… Tại sao ta lại mãi mãi chỉ có thể sống trong bóng tối cơ chứ…”.

Nàng khóc nấc lên từng tiếng, hơi thở ngày càng dồn dập khó khăn. Trong cơn mơ màng, dường như có ai đó đang nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt nàng, giọng nói mang theo vẻ lo lắng khôn nguôi: “A Hoa, nàng đang nói linh tinh gì vậy?”.

“Ta thực sự rất muốn… trở thành Hứa Hoa, nhưng ta… ta chẳng xứng đáng với bất cứ điều gì cả…”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay trước khi hoàn toàn ngất lịm đi vì đau đớn, dường như đó chỉ là ảo giác của nàng, nàng nghe thấy một câu nói thoảng qua bên tai:

“Nàng lại nói linh tinh gì vậy… Dù nàng có phải là Hứa Hoa hay không, trong lòng ta, nàng đều xứng đáng với tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.”.

04

Sáng hôm sau, Hứa Tang giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, hoảng hốt ngồi bật dậy.

‘Bốp’ một tiếng, trán nàng đập mạnh vào trán của Chu Dung Thời.

“Nàng không sao chứ? Hôm qua ta thấy nàng có vẻ không được bình thường, nên đêm qua ta đã đến thăm nàng. Mặc dù cung nhân không cho bất cứ ai vào điện, ta vẫn cứ xông vào. Sau đó ta phát hiện nàng không được khỏe, nên đã ở lại đây trông chừng, ta cũng đã cho nàng uống thuốc rồi…”.

Chu Dung Thời vừa nhẹ nhàng xoa trán cho nàng, vừa rối rít lên tiếng xin lỗi.

Nàng nhìn hai quầng thâm đậm dưới mắt y, không thể tin nổi mà hỏi: “Ngài… ngài đã thức canh chừng ta suốt cả đêm qua sao?”.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com