Nhưng mỗi lần bào chế thuốc giải, đều không mang lại bất kỳ tác dụng nào.
Dược sư nói, chỉ có huyết tâm của người thật lòng thật dạ với nàng mới có thể bào chế thành thuốc giải hữu hiệu.
Nhưng trên thế gian này, liệu có ai sẽ thật lòng đối đãi với nàng. Ngay cả vị dược sư kia, đối với nàng cũng chỉ đơn thuần là tình nghĩa cứu người mà thôi.
Chính vì vậy, thiếu đi vị huyết tâm quan trọng đó, độc dược trong người nàng mãi mãi không thể nào giải được.
Hứa Tể tướng hành sự cả trong sáng lẫn trong tối, cuối cùng cũng leo lên được vị trí trọng thần trong triều, Hoàng thượng cũng ban hôn cho Hứa Hoa, phong nàng làm Thái tử phi.
Đến lúc này, tất cả những kẻ thù chính trị của Hứa Tể tướng, ngoại trừ một người duy nhất là Cao Tể tướng cũng đang nắm giữ quyền cao chức trọng, thì gần như đều đã bị nàng g.i.ế.c sạch. Nàng lại một lần nữa trở thành kẻ không còn giá trị lợi dụng.
Vì vậy, Hứa Tể tướng đã quyết định ra tay trừ khử nàng.
Một là, ông ta muốn những việc dơ bẩn mà nàng đã làm sẽ vĩnh viễn biến mất cùng với nàng. Hai là, dùng chính m.á.u mủ ruột thịt của Hứa Hoa để tế trời, cầu phúc cho con đường làm Thái tử phi của tỷ ấy được hanh thông thuận lợi…
Nghĩ đến Hứa Hoa, nàng lại nhớ đến một chuyện khác.
Có một lần, nàng bị thương rất nặng trong lúc thi hành nhiệm vụ ám sát, lúc quay về phủ thì đã trong tình trạng thoi thóp hấp hối. Nàng nhìn thấy Hứa Hoa đang ung dung đánh đàn trong sân viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đó là một khung cảnh tĩnh lặng và đẹp đẽ đến nao lòng.
Trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm xúc lạ lẫm chưa từng có, có lẽ đó chính là sự ghen tỵ.
Vì vậy, sau khi kết thúc một vụ ám sát khác, nàng đã lấy trộm một vài món trang sức quý giá từ người vị phu nhân xấu số đã chết.
Nàng cẩn thận rửa sạch những vết m.á.u còn dính trên món trang sức đó, rồi mỉm cười đưa cho Hứa Hoa: “Tỷ tỷ, tặng tỷ này.”.
Nàng thực sự không hề có ác ý gì.
Nàng chỉ hy vọng Hứa Hoa có thể vì món quà này mà cho phép nàng được xem qua những cuốn sách của tỷ ấy, được chạm vào cây đàn cổ cầm của tỷ ấy.
Dù chỉ một lần thôi cũng được.
Nhưng Hứa Hoa đã hét lên một tiếng đầy ghê tởm, rồi thẳng tay ném những món trang sức đó xuống đất: “Thứ tiện nhân rắn rết như ngươi không xứng được đánh đàn học chữ! Cút ngay khỏi mắt ta!”.
Sự xấu hổ tủi nhục thảm hại của nàng, cùng với những món trang sức quý giá đó, đã bị ném vỡ tan tành không thương tiếc.
Tháng đó, nàng đã ra tay g.i.ế.c rất nhiều người, hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ mà Hứa Tể tướng giao phó. Nhưng ông ta lại lấy cớ nàng đã quấy rầy Hứa Hoa, nên không cho nàng thuốc giảm đau.