Tịch Ngọc

Chương 9



Chu Dung Thời khẽ gật đầu.

Nàng vội vàng tìm cách che giấu: “Ta… hôm qua là do ngày nguyệt của ta tới, nên mới đau đớn như vậy.”.

Thực ra kể từ khi bị hạ độc, ngày nguyệt của nàng đã không còn nữa.

Nhưng trong ánh mắt của Chu Dung Thời lại tràn ngập sự thương cảm xót xa: “Ta cũng đoán ra được phần nào. Nhưng tại sao thân thể không thoải mái lại cứ phải giấu trong lòng? Nàng nên nói sớm với ta. Sau này ở trước mặt ta, không được phép mạnh mẽ giả tạo nữa đâu đấy.”.

Từ trước đến nay chưa từng có ai nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy, nàng sững người giây lát, rồi lúng túng chuyển sang chủ đề khác: “Hôm qua… ta có nói mớ gì không?”.

Chu Dung Thời ôn tồn đáp: “Có nói vài câu linh tinh.”.

Tim nàng chợt thót lại, e rằng Chu Dung Thời đã biết được chuyện nàng giả mạo Hứa Hoa để vào cung.

Đây chính là tội khi quân, đáng bị tru di cửu tộc.

Trong lòng nàng lại một lần nữa dấy lên ý nghĩ điên cuồng: y là Thái tử, chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t y, cả Tể tướng phủ có thể sẽ phải chôn cùng với nàng.

Nàng vừa định đưa tay lên để bẻ gãy cổ y, nhưng y lại nhanh hơn một bước, nắm chặt lấy cổ tay nàng. Đột nhiên, từ trong tay áo, y lấy ra thứ gì đó, không nói một lời liền nhét vào miệng nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng còn tưởng đó là thuốc độc dùng để g.i.ế.c người diệt khẩu, định nhổ ra, nhưng y lại dùng ngón tay thon dài trắng nõn chặn lấy môi nàng: “Đừng nhổ ra. Đây là táo mật tơ vàng do Tây Châu tiến cống, cả hoàng cung này cũng chỉ có một hộp duy nhất, sáng nay ta vừa mới xin được từ chỗ Phụ hoàng. Nàng ăn nhiều một chút, rất tốt cho ngày nguyệt của nữ nhân.”.

Một hương vị kỳ lạ lan tỏa trong khoang miệng nàng, dường như đó là vị ngọt ngào.

Nàng chưa từng bao giờ được ăn thứ gì ngọt ngào đến như vậy.

Chu Dung Thời từ từ cất lời: “Những lời linh tinh nàng nói đêm qua, ta đều đã nghe thấy hết. Nhưng ta cũng hiểu được tại sao nàng lại có những nỗi lo lắng đó. Có phải nàng nghĩ rằng mình không phải là người tài hoa đức độ, thông hiểu lễ nghĩa như lời đồn đại bên ngoài, nên sợ rằng ta sẽ thấy nàng không xứng đáng làm Thái tử phi, đúng không?”.

Nàng ngơ ngẩn nhai từng miếng táo mật ngọt lịm.

“Chỉ chưa đầy một tháng nữa thôi, nàng sẽ chính thức trở thành thê tử của ta. Mặc dù trước đây Hứa Tể tướng có lẽ đã hơi phóng đại về tài năng của nàng, nhưng ta không hề để tâm đến chuyện đó. Dù cho nàng có làm sai điều gì, hoặc xuất thân có điểm gì đặc biệt, thì nàng vẫn chính là thê tử của ta. Ta nhất định sẽ chăm sóc và bảo vệ nàng thật tốt.”.

Chu Dung Thời dừng lại một chút, rồi khẽ mỉm cười nói tiếp: “Ta đã từng gặp qua rất nhiều tiểu thư của các gia đình quan lại, nhưng bọn họ đều giống như ta trước đây, luôn răm rắp tuân theo quy củ phép tắc. Nàng tuy rằng luôn nghịch ngợm phá phách, ăn nói cũng có phần bừa bãi, nhưng ta lại cảm thấy bản thân mình vui vẻ và hạnh phúc hơn trước đây rất nhiều. Vì vậy, đừng lo lắng nữa, nàng thực sự rất tốt.”.

Chu Dung Thời nói xong, vành tai y lại thoáng ửng đỏ lên.

Từ trước đến nay, chưa từng có ai nhận xét về nàng như vậy.

Nàng mơ màng nhìn vào đôi mắt trong veo và sáng ngời của Chu Dung Thời, chợt nhớ đến vầng trăng dịu dàng mà nàng đã nhìn thấy qua ô cửa sổ đêm qua.

Y thực sự giống như một vầng minh nguyệt rạng rỡ, là một bậc quân tử hiếm có trên cõi đời này


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com