Y lại đang tìm cớ thoái thác cho những hành động kỳ quặc vừa rồi của nàng.
Nàng hừ lạnh một tiếng, cố ý nói lớn để mọi người xung quanh đều nghe thấy: “Không phải là nhất thời quên mất lễ nghi, mà là thiếp đây vốn dĩ hoàn toàn không biết gì về lễ nghi cả. Phụ thân của thiếp vẫn thường nói, chuyện thiếp thông hiểu lễ nghĩa chẳng qua chỉ là lời đồn thổi phóng đại mà thôi.”.
Đám cung nữ thái giám xung quanh lập tức bắt đầu xì xào bàn tán.
Chu Dung Thời sững người trong giây lát, rồi lại hạ giọng nói nhỏ với nàng: “Nàng như vậy, e rằng lát nữa sẽ thất lễ trước mặt Phụ hoàng và Mẫu hậu. Hay là nàng cứ cáo bệnh, không cần đến thỉnh an hai người, lát nữa ta sẽ đến điện Thượng Cầm tìm nàng, được không?”.
Ngay lập tức, trong đầu nàng nảy ra một ý tưởng tuyệt vời để dọa cho đám người này một phen thất kinh.
Nàng gật đầu, rồi bất ngờ ôm bụng, la lớn với vẻ mặt nhăn nhó nhưng ánh mắt lại ánh lên nét cười gian xảo: “Ối! Có ai không! Hình như… hình như ngày nguyệt của ta tới rồi, đau bụng quá đi mất!”.
A Đỗ nghe vậy, hai mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ vì tức giận.
Giờ Dậu, trăng đã lên cao quá đỉnh đầu, ánh bạc dịu dàng như nước lan tỏa khắp nhân gian.
Bên trong điện Thượng Cầm, tiếng A Đỗ vẫn còn đay nghiến đầy tức tối: “Hôm nay ngươi ăn nói hành xử chẳng khác nào một mụ đàn bà chanh chua ngoa ngoắt ngoài chợ, thật sự đã làm mất hết thể diện của Tể tướng phủ và cả tiểu thư!”.
“Thật vậy sao?” Hứa Tang đáp lại bằng một giọng lạnh lùng, đoạn tiện tay rút chiếc trâm cài trên tóc xuống, thong thả xoay xoay trong lòng bàn tay.
Không một ai trong Tể tướng phủ lại không biết, nàng đã từng dùng chính chiếc trâm cài tóc này để đoạt mạng người.
A Đỗ vừa thấy hành động đó của nàng, sắc mặt lập tức biến đổi, sợ hãi đến mức líu cả lưỡi, vội vàng lui ra khỏi điện.
Hứa Tang lại ung dung ngắm trăng. Một lát sau, Chu Dung Thời quả nhiên tìm đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“A Hoa, ta đã bẩm báo với Phụ hoàng rằng nàng thân thể không được khỏe, hôn lễ sẽ hoãn lại một tháng sau, tiệc nghênh đón tân nương cũng sẽ dời lại tương ứng,” Chu Dung Thời chậm rãi nói, từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Việc cấp bách của nàng hiện tại chính là học tập lễ nghi. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ cho Thượng nghi cục phái người đến dạy bảo nàng. Người đâu!”.
Thị tỳ bên ngoài điện khẽ khàng bước vào, trên tay bưng theo từng chồng sách cao ngất.
Trong đầu Hứa Tang chợt lóe lên vài mảnh ký ức mơ hồ nào đó.
Nàng bất giác thở dốc, rồi lạnh lùng đáp: “Ta không muốn học lễ nghi với người của Thượng nghi cục.”.
Chu Dung Thời thoáng sững người, rồi mỉm cười nói: “Cũng được, A Hoa. Vậy ngày mai, ta sẽ đích thân dạy nàng.”.
Hứa Tang cảm thấy Chu Dung Thời này hình như có chút vấn đề về khả năng lý giải ngôn ngữ.
Sáng hôm sau, Chu Dung Thời quả nhiên đích thân đến dạy nàng học. Tuy nhiên, Hứa Tang lại xem đây là cơ hội ngàn vàng để tiếp tục bôi nhọ thanh danh Tể tướng phủ.
Nàng lén bỏ ớt bột vào tách trà của Chu Dung Thời, rồi lại lén dán cả bùa trừ tà lên trán y. Ngoài ra, nàng còn bày ra vô số trò nghịch ngợm khác để trêu chọc y.
Cứ thế kéo dài, chẳng bao lâu sau, trong cung bắt đầu lan truyền tin đồn, rằng Hứa Tể tướng không biết cách dạy dỗ nữ nhi, rằng những lời đồn đại tốt đẹp về tài năng đức hạnh của Hứa Hoa trước kia đều là sai sự thật một cách nghiêm trọng.
Tất cả mọi người trong cung đều cảm thấy bất bình thay cho Thái tử, vì y sắp phải thành thân với một kẻ chẳng biết gì như nàng.
Chỉ riêng Chu Dung Thời là vẫn giữ vẻ nhẫn nại, tiếp tục kiên trì dạy nàng học.
Chỉ có điều, nếu như trước đây mỗi ngày y chỉ cần uống một chén trà khổ giải phiền muộn, thì bây giờ, mỗi ngày y phải uống đến cả chục chén.
Nhưng Hứa Tang làm những chuyện này không chỉ đơn thuần vì muốn sỉ nhục Tể tướng phủ, mà còn vì tư lợi của bản thân.
Trước đây, nàng chưa từng bao giờ được phép làm những việc tùy hứng phóng túng như vậy. Cho nên, khi nàng thực hiện những trò nghịch ngợm này, những khoảng trống tăm tối trong ký ức cuộc đời dường như cũng dần được lấp đầy.