Tịch Ngọc

Chương 5



Dù cho mỗi lần nàng bày trò trêu chọc Chu Dung Thời xong, y đều sẽ phạt nàng chép sách, nhưng nàng vẫn vui vẻ chấp hành.

Phạm lỗi thì phải chép phạt, điều này đối với người khác có lẽ chỉ là chuyện thường tình.

Nhưng đối với một Hứa Tang của trước kia, đó lại là một điều xa xỉ không bao giờ dám mong đợi.

Hôm nay, Hứa Tang lại nghĩ ra một cách mới để trêu ghẹo Chu Dung Thời.

Nàng cố ý dùng kéo cắt một lỗ lớn ngay trước n.g.ự.c áo của Chu Dung Thời, để lộ ra lồng n.g.ự.c rắn chắc cùng những thớ cơ bắp ẩn hiện bên dưới. Nàng bất giác nuốt khan một tiếng, rồi bật cười khoái trá.

Lần này, trong cung chắc chắn sẽ lại có thêm tin đồn “Hứa Hoa tính tình phóng đãng, lại còn háo sắc”.

Nhưng Chu Dung Thời vốn là người cứng nhắc bảo thủ, luôn xem cung quy phép tắc như kim chỉ nam. Vì vậy lần này, y đã thực sự nổi giận.

Y vội vàng chỉnh lại y phục xộc xệch, rồi rút một quyển sách dày cộp từ trên giá xuống, nghiêm giọng nói: “Hứa Hoa, nếu nàng có hứng thú với y lý, vậy thì chúng ta sẽ thêm môn học này vào. Cuốn sách này, nàng hãy chép phạt một trăm lần!”.

Mặc dù trước đây nàng rất thích thú với việc chép sách, nhưng cuốn sách này thực sự quá dày!

Nụ cười trên môi Hứa Tang chợt cứng đờ: “Ta không muốn học.”.

Chu Dung Thời nhìn nàng chằm chằm, không hề có ý định dung thứ: “Nếu không muốn học y lý, vậy tại sao lại tùy tiện cắt áo của ta? Lẽ nào Hứa Tể tướng dạy dỗ nàng như vậy sao?”.

Nàng cúi đầu, thản nhiên đáp: “Bởi vì thiếp thấy thân hình của Thái tử điện hạ tựa như ngọc thụ lâm phong, bộ y phục này quả thực không xứng với người.”.

Chu Dung Thời bỗng dưng im lặng một cách kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt y vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm, nhưng vành tai lại thoáng ửng đỏ.

Hứa Tang như vừa phát hiện ra một bí mật động trời, bèn thử nói tiếp: “Chu Dung Thời, thiếp thấy gương mặt ngài quả thật tuấn mỹ như ngọc!”.

Chu Dung Thời vội quay mặt đi chỗ khác: “Đến giờ luyện chữ rồi.”.

Nhưng vành tai y lại càng thêm đỏ ửng.

Nàng vẫn không chịu thua, tiếp tục tấn công: “Chu Dung Thời, thiếp còn thấy ngài dáng người thướt tha yểu điệu! Dung mạo tựa như hoa!”.

Chu Dung Thời tức đến mức ném cả bút lông xuống bàn: “Đừng nói nữa, Hứa Hoa!”.

Nhưng lúc này, cả gương mặt y đã đỏ bừng lên, còn hơn cả màu rượu hoa hồng mới cất.

Hứa Tang chợt bừng tỉnh ngộ, thì ra tử huyệt của Chu Dung Thời lại chính là đây.

Y có thể chịu đựng được mọi trò nghịch ngợm quái đản khác của nàng, nhưng lại hoàn toàn không thể chống đỡ nổi khi bị nàng buông lời khen ngợi!

Sau khi phát hiện ra điểm yếu này của Chu Dung Thời, Hứa Tang ngay cả trong lúc ngủ cũng cố gắng học thuộc lòng những mỹ từ ca ngợi.

A Đỗ đứng bên cạnh không khỏi khinh bỉ nói: “Ngươi chỉ biết dùng lời lẽ đường mật nịnh hót, đúng là toàn làm những chuyện mất hết thể diện của Tể tướng phủ.”.

Nhưng Hứa Tang lại chỉ mong sao có thể làm Tể tướng phủ mất mặt nhiều hơn nữa.

Đồng thời, mỗi khi lười biếng không muốn học những bài giảng dài dòng nhàm chán, nàng liền tuôn ra một tràng những lời khen ngợi có cánh dành cho Chu Dung Thời, khiến y ngượng đến đỏ bừng mặt mày, vội vàng bảo nàng dừng lại, rồi miễn cho nàng buổi học hôm đó.

Nịnh hót, quả thực là một mũi tên trúng hai đích, một công đôi việc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com