Tịch Ngọc

Chương 3



Nghe nhắc đến thuốc giải, Hứa Tang thoáng sững người. Hứa Tể tướng quả nhiên là một lão hồ ly, rất biết cách nắm thóp người khác.

“Được thôi,” nàng cười khẩy một tiếng, nhận lấy chiếc khăn lụa từ tay A Đỗ, rồi thản nhiên vẫy nhẹ ra ngoài ô cửa sổ kiệu.

Chẳng qua cũng chỉ là bảo toàn Tể tướng phủ mà thôi.

Có điều, Hứa Tể tướng chỉ yêu cầu nàng bảo toàn cho phủ đệ, chứ đâu có cấm nàng làm những chuyện khiến Tể tướng phủ phải muối mặt, mất hết thể diện.

02

Kiệu hoa từ từ dừng lại trước cổng hoàng cung uy nghiêm.

Hứa Tang được A Đỗ dìu xuống kiệu, chậm rãi tiến về phía Chu Dung Thời đang đứng đợi.

Nàng ngước mắt nhìn lên, thấy mái hiên cong vút của cung điện ngỡ như cách xa ngàn dặm. Bất chợt, nàng thấy Chu Dung Thời khẽ dang tay ra.

Đây là… y muốn nàng chủ động ôm lấy y sao?

Lại thấy A Đỗ ở bên cạnh đang dùng ánh mắt gần như phát điên mà liên tục ra hiệu cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thôi được rồi. Nàng thờ ơ đưa tay, ôm chầm lấy Chu Dung Thời.

Ngay khoảnh khắc ấy, A Đỗ đứng không vững suýt ngã, đám ma ma và cung nữ xung quanh thì đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.

Hứa Tang có chút không hiểu, ngơ ngác rút tay về: “Chẳng phải bảo ta ôm ngài hay sao?”.

Gương mặt Chu Dung Thời bất chợt ửng hồng tựa hai đóa anh đào tháng ba, trông vừa quyến rũ lại vừa có chút ngượng ngùng. Y khẽ cúi xuống, ghé sát vào tai nàng, giọng thì thầm mang theo ý cười: “A Hoa, nàng còn nhớ nghi lễ giơ tay khi nhập cung không?”.

Thì ra còn có cả loại nghi lễ phức tạp này nữa sao.

Nhưng nàng nào đã từng được học qua bất kỳ lễ nghi cung đình nào.

Trong lòng thoáng chút bực bội, nàng bèn làm theo dáng vẻ của Chu Dung Thời, miễn cưỡng giơ tay lên. Sắc mặt của đám ma ma lại càng thêm khó coi.

Nàng trề môi, không kiên nhẫn hỏi: “Lại có chuyện gì nữa đây?”.

A Đỗ thiếu điều muốn hét toáng lên: “Sai hướng rồi! Mau quay người lại!”.

Nàng chậm chạp xoay người. Cuối cùng, đám ma ma cũng tuyên bố nghi lễ hoàn tất.

Hứa Tang mất hết kiên nhẫn định bước lên chiếc kiệu nhỏ hơn để vào nội cung, Chu Dung Thời lại một lần nữa kéo tay nàng lại: “A Hoa, có phải hôm nay nàng bị kinh sợ quá độ, nên nhất thời quên mất lễ nghi rồi không?”.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com