Tịch Ngọc

Chương 2



Nàng chậm rãi đưa tay, ngón tay sắp chạm đến chiếc cổ kia, thì bỗng nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Hứa Tể tướng – cũng chính là phụ thân trên danh nghĩa của nàng: “A Hoa bị thích khách bắt đi rồi ư?! Lũ phế vật các ngươi!”.

Chu Dung Thời vẫn đang dìu nàng vào đến tiền điện, cất giọng trấn an: “Nhạc phụ, A Hoa ở đây!”.

Kịch hay sắp bắt đầu rồi đây. Nàng thầm nghĩ, từ từ thu tay lại.

Quả nhiên, Hứa Tể tướng và Tể tướng phu nhân đang kinh hồn bạt vía, vừa nghe thấy tiếng liền mừng rỡ nhìn ra cửa điện. Nhưng khi thấy rõ người trong vòng tay Chu Dung Thời lại chính là Hứa Tang, sắc mặt hai người họ tức thì trắng bệch, còn khó coi hơn cả lúc nghe tin Hứa Hoa bị bắt.

Tể tướng phu nhân sững người giây lát, rồi vội vã nặn ra vài giọt nước mắt, nức nở nói: “A Hoa, con yêu, con làm mẫu thân sợ c.h.ế.t khiếp đi được.”.

Hứa Tể tướng cũng vội vàng phụ họa: “Đa tạ Thái tử điện hạ đã xả thân cứu giúp tiểu nữ. Chuyện hôm nay đều do lão thần nhất thời sơ suất, không chu toàn mọi lẽ, kính xin Thái tử điện hạ thứ tội!”.

Nàng khẽ nhếch môi cười.

Bí mật của nàng nào chỉ đơn thuần là thân phận thứ nữ của Hứa Tể tướng. Hứa Hoa đường đường là tân Thái tử phi, lại bị bắt cóc một cách đầy bí ẩn ngay trong ngày đại hôn, Tể tướng phủ dẫu có trăm cái miệng cũng khó lòng giải thích cho tường tận với Hoàng thượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chính vì lẽ đó, bọn họ chỉ còn cách nuốt ngược sự căm ghét vào trong, thuận nước đẩy thuyền theo lời Chu Dung Thời, miễn cưỡng thừa nhận nàng chính là Hứa Hoa.

Chu Dung Thời vội đỡ Hứa Tể tướng đứng thẳng dậy, giọng điệu vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: “Nhạc phụ không cần đa lễ. Chuyện hôm nay quả thực có nhiều điểm kỳ lạ, đám hắc y nhân kia lại càng không rõ lai lịch. Việc này cần phải đợi con rể về cung bẩm báo tường tận với Phụ hoàng, sau đó mới có thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”.

Tể tướng phu nhân vẻ mặt lo lắng, kéo Hứa Tang núp sau lưng mình: “A Hoa hôm nay đã chịu kinh sợ quá nhiều, hay là hôn lễ này… tạm thời hoãn lại.”.

“Hôn lễ có thể hoãn lại một tháng sau. Nhưng tình hình hiện tại chưa được tỏ tường, tốt nhất A Hoa nên theo ta vào cung trước, chờ ngày lành cử hành đại lễ. Nhạc mẫu cứ yên tâm, Dung Thời nhất định sẽ chăm sóc nàng ấy thật chu đáo.” Giọng điệu của Chu Dung Thời ôn hòa nhưng không cho phép người khác chối từ.

Hứa Tể tướng và phu nhân đưa mắt nhìn nhau, cân nhắc một hồi, cuối cùng đành bất lực gật đầu chấp thuận.

Thế là, giữa những ánh mắt kinh ngạc đến tột độ của toàn thể gia nhân trong phủ, Hứa Tang vẫn giữ vẻ thản nhiên như không, ung dung bước lên kiệu hoa tiến cung.

Thị nữ tâm phúc của Hứa Hoa, A Đỗ, cũng theo nàng lên kiệu, nghiến răng kèn kẹt, ghé vào tai nàng thì thầm đầy căm phẫn: “Lão gia biết rõ tâm địa xà hạt của ngươi, ông ấy lo sợ ngươi vào cung sẽ gây họa lớn cho Tể tướng phủ.”.

“Tâm địa xà hạt ư,” nàng khẽ mỉm cười, “nhận xét không tồi.”.

“Chính vì vậy, lão gia lệnh cho ta nhắn lại với ngươi. Nếu ngươi biết điều an phận ở trong cung, đợi đến khi lão gia tìm được tiểu thư, tự khắc sẽ có cách đưa ngươi ra. Nếu ngươi thật tâm muốn bảo toàn cho Tể tướng phủ, hãy vẫy chiếc khăn lụa này ra ngoài cửa sổ kiệu, lão gia sẽ nhìn thấy. Sau khi mọi chuyện thành công, lão gia sẽ ban cho ngươi thuốc giải.”.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com