Tịch Ngọc

Chương 1: 1



Giữa mật điện tĩnh lặng, Hứa Tang lặng lẽ quỳ gối, tai vẫn văng vẳng tiếng hỉ nhạc linh đình từ tiền viện vọng tới.

Hôm nay, chính là ngày đại hôn của tỷ tỷ nàng, Hứa Hoa, cùng Thái tử đương triều Chu Dung Thời.

Thiên hạ đều hay, Hứa Hoa tài hoa xuất chúng, dung mạo hơn người, là bậc kỳ nữ hiếm có.

Nhưng mấy ai tường, Tể tướng Hứa Kính, ngoài đích nữ Hứa Hoa trâm anh thế phiệt, còn có một thứ nữ gần như bị lãng quên, tên là Hứa Tang.

Người trong phủ vẫn thường rỉ tai nhau về nàng – Hứa Tang, một kẻ vô tài vô học, thủ đoạn tàn độc, nhuốm m.á.u vô số sinh mạng.

Bởi lẽ đó, ngày Hứa Hoa xuất giá về cung, cũng chính là ngày Hứa Tang bị âm thầm xử quyết, lấy m.á.u huyết tế đền, cầu phúc cho tân Thái tử phi.

Vật tế đã được bày biện đủ đầy, chỉ còn thiếu duy nhất một thứ – thủ cấp của Hứa Tang.

Lưỡi đao lạnh lẽo của thị vệ đã kề sát vành cổ mảnh mai, nàng đã bị ép uống thuốc nhuyễn cốt tán, tay chân bị trói chặt bằng dây thừng gai, tuyệt không đường thoát thân.

Nhưng cái c.h.ế.t cận kề nào khiến nàng run sợ, ngược lại, nàng chỉ thấy lòng nhẹ bẫng như được giải thoát.

Tiếng hỉ nhạc lại vang lên réo rắt, qua song cửa hé mở, nàng thoáng thấy bóng Hứa Hoa lộng lẫy bước lên kiệu hoa.

Thị vệ giương cao lưỡi đao, nàng bình thản khép mi. Nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi đao lạnh buốt sắp sửa chạm đến, từ phía phủ đệ đột ngột vọng lại những âm thanh hỗn loạn khác thường.

Nàng choàng mở mắt, kinh ngạc nhìn đám hắc y nhân bịt mặt từ trên nóc nhà thoăn thoắt phóng xuống, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng la hét thảm thiết vang lên inh tai nhức óc. Gã thị vệ vốn được lệnh hành quyết nàng cũng phải bỏ mặc con mồi, vội vã vung đao lao ra khỏi mật điện ứng chiến.

Hứa Tang gắng gượng đứng dậy, thân thể mềm nhũn vì thuốc khiến mỗi bước đi đều xiêu vẹo, chậm rãi tiến ra tiền viện như một khán giả đang thong dong xem một vở tuồng đặc sắc. Trong phủ lúc này đã chẳng còn bóng dáng đám hắc y nhân, chỉ còn lại đám gia nhân, tỳ nữ chạy tán loạn như ong vỡ tổ, tiếng khóc la vang trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng bất giác thấy thật nực cười.

Thuốc nhuyễn cốt tán trong người bắt đầu phát tác mạnh hơn, bước chân nàng càng thêm loạng choạng. Ngay khi tưởng chừng sắp ngã quỵ xuống đất, một cánh tay rắn chắc đã kịp thời đỡ lấy nàng.

Nàng quay đầu lại, bắt gặp một nam nhân tuấn tú. Nàng từng thấy y trong bức họa chân dung treo ở thư phòng của Tể tướng phụ thân – Thái tử Chu Dung Thời.

Chỉ có điều, người thật còn xuất chúng hơn cả tranh vẽ, khí chất cao quý tựa như vầng minh nguyệt rạng rỡ xua tan mây mù chiếu rọi nhân gian.

Vẻ mặt y đanh lại nghiêm nghị, song giọng nói lại trầm ấm đến lạ thường: “A Hoa, thì ra nàng ở đây. Nàng không sao chứ?”.

Thì ra, Chu Dung Thời đã nhận nhầm nàng là Hứa Hoa.

Nàng không lấy làm ngạc nhiên, bởi lẽ y chỉ từng diện kiến Hứa Hoa qua tranh vẽ, mà dung mạo của nàng và tỷ tỷ lại giống nhau đến bảy, tám phần.

Chẳng đợi nàng đáp lời, y đã nhẹ nhàng cởi trói, rồi cẩn trọng dìu nàng, vội vã hướng về phía tiền điện.

Nàng thuận thế nép vào lòng y, khẽ ngước mắt lên, tầm nhìn vừa vặn dừng lại nơi yết hầu của y.

Làn da trắng nõn, ẩn hiện những đường mạch m.á.u xanh mờ, một chiếc cổ quả thực rất đẹp.

Chỉ cần nàng khẽ dùng sức, liền có thể dễ dàng bẻ gãy nó.

Nếu nàng ra tay hạ sát Chu Dung Thời ngay lúc này, Hoàng thượng chắc chắn sẽ hạ lệnh tru di cửu tộc Hứa gia.

Nghĩ đến đó, rồi mường tượng ra cảnh tượng m.á.u chảy thành sông, người trong Tể tướng phủ c.h.ế.t không toàn thây, một niềm khoái trá bệnh hoạn khẽ len lỏi trong tim nàng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com