Thước Ngân

Chương 6



Thật là buồn cười.

 

Ta thấy hơi mệt mỏi, cảm giác như họ không hiểu được tiếng người.

 

"Sinh thần của Hà Thanh Vi, vậy thì đưa nàng ta một tờ thư hòa ly đi. Dù sao, chàng cũng sẽ cưới nàng ấy mà."

 

Sắc mặt Thẩm Hạc Quân dần dần trầm xuống.

 

Hắn u ám nhìn chằm chằm vào ta, lại bị Việt Minh không kiên nhẫn cắt ngang.

 

"Tỷ phu, lần này huynh tin đệ một lần đi. Trước kia tỷ ấy cầu xin bao lâu mới được gả cho huynh, sao lại nỡ dễ dàng hoà ly? Đừng để Thanh Vi tyr tỷ đau lòng nữa."

 

Hà Thanh Vi khóc dữ dội hơn, làm bộ xoay người muốn bỏ đi.

 

"Muội đã biết Thẩm ca ca với muội không còn như trước nữa rồi. Nếu biểu tẩu đã không dung chứa muội, lại còn lấy thư hòa ly ra uy hiếp, thì muội đi là được!"

 

Việt Minh cuống cuồng, quay sang gào lên với ta:

 

"Tạ Tước Ngân, tỷ nhìn xem tỷ làm nên chuyện tốt gì! Nhất định phải bức Thanh Vi tỷ tỷ, một nữ tử yếu đuối, phải rời đi sao!"

 

Ta khẽ sững lại.

 

Dù sao cũng là thiếu niên ta tự tay nuôi lớn.

 

Ta không ngờ, có một ngày đệ ấy lại đối xử với ta như vậy.

 

"Đủ rồi!"

 

Thẩm Hạc Quân thở dài một tiếng, kéo Hà Thanh Vi vào lòng.O mai d.a.o Muoi

 

Dù sao thì nàng ta cũng là ánh trăng trong tim hắn, là năm tháng thanh xuân, sao có thể dễ dàng buông tay nàng ta được?

 

"Thanh Vi, ta sẽ ký, ta chỉ cần nàng."

 

Thẩm Hạc Quân vừa nói xong, liền điểm chỉ tay vào thư hòa ly.

 

Khi quay lại đối diện với ta, trong mắt hắn có sự kiên quyết, cũng có sự thông suốt.

 

Tựa như đang tự lừa mình dối người, thật sự đã nghe lọt lời nói của Việt Minh.

 

"Thước Ngân, là chính nàng muốn gây chuyện. Đã vậy, ta chỉ có thể cưới Thanh Vi làm chính thất, nhưng nàng yên tâm, ta vẫn sẽ nạp nàng làm thiếp."

 

Ta cụp mắt xuống.

 

Không có thương tâm, cũng không có thất vọng.

 

Tĩnh lặng đến lạ, khiến chính ta cũng thấy ngạc nhiên.

 

Thì ra, ta thật sự đã không còn để tâm đến họ nữa rồi.

 

Ta qua loa lùi lại mấy bước.

 

Từng chữ từng lời, nói rành mạch, cứng cỏi.

 

"Thẩm Hạc Quân, một lần chia tay, mỗi người một đường, ai nấy vui vẻ, bằng không, ta sẽ khinh thường chàng."

 

"Và... chàng đáng c.h.ế.t."

 

Dứt lời, ta lập tức quay người bỏ đi, không bận tâm đến sắc mặt của mấy người bọn họ ra sao.

 

Lồng n.g.ự.c khẽ thở ra một hơi.

 

Chuyện xưa, đến đây là hết.

 

Như vậy... là tốt rồi.

 

11

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ Hồ Châu đến kinh thành xa ngàn dặm, gần một tháng sau mới tới nơi.

 

Dọc đường đi, các dịch quán đều cung kính với vị tiểu công tử này.

 

Còn gọi hắn là Cửu hoàng tử.

 

Lúc ấy ta mới tin, hắn thật sự là Cửu hoàng tử.

 

Cửu hoàng tử khá kiêu ngạo.

 

"Tạ Tước Ngân, tỷ là ân nhân cứu mạng của bản hoàng tử. Đợi tỷ cùng ta tiến cung, bản hoàng tử sẽ để các công tử trong kinh thành cho tỷ chọn tùy ý. Tỷ nếu thích mười người, thì chọn mười người làm phu quân cũng được."

 

Đứa trẻ ngẩng cao đầu, dáng vẻ ngạo mạn không ai bì nổi.

 

Nhưng trong mắt hắn lại có lo âu, có quan tâm.

 

Có lẽ là sợ ta vừa mới hòa ly, vẫn còn đắm chìm trong thương tổn.

 

Ta khẽ mỉm cười.

 

"Không cần đâu. Dân nữ một người cũng không muốn."

 

Cửu hoàng tử ngẩn ra, nhíu mày lại.

 

"Chẳng lẽ tỷ vẫn còn thích tên Thẩm gia kia? Hay là bắt hắn về, trói tay trói chân lại, cả đời nghe theo tỷ sai khiến?"

 

Ta không nhịn được bật cười.

 

"Không, dân nữ không thích hắn nữa rồi."

 

Giọng nói ta có đôi phần ngậm ngùi.O Mai d.a.o Muoi

 

"Trước kia thích là thật, bây giờ nhìn nhau chán ghét cũng là thật. Dân nữ không muốn tái giá, không phải vì từng bị thương tổn nên không dám nữa, chỉ là chưa gặp được lang quân thật lòng mình thích.”

 

“Nếu dân nữ gặp được người mình thật tâm yêu mến, nhất định sẽ thỉnh cầu người làm mối cho chúng ta."

 

Cửu hoàng tử lúc ấy mới hơi giãn lông mày.

 

"Được thôi. Vậy tỷ nhớ để bản hoàng tử làm chủ cho tỷ "

 

Ta khẽ gật đầu.

 

Chỉ là, sau khi đến kinh thành, ta không theo hắn tiến cung.

 

Ta cúi mình hành lễ với hắn.

 

"Dân nữ chẳng qua chỉ cõng ngài từ trên núi xuống đến y quán, tiền thuốc men cũng là do Tam hoàng tử bỏ ra, nói gì đến ân cứu mạng? Là ngài dẫn dân nữ vào kinh, với dân nữ mới là có ân."

 

Huống hồ, ta chỉ là một thứ dân.

 

Nếu thật sự lấy ơn để đòi báo đáp, c.h.ế.t thế nào còn chẳng biết.

 

Sau khi bị Thẩm Hạc Quân và Việt Minh phản bội, ta đã khôn hơn một chút.

 

Dù ta tin Cửu hoàng tử sẽ không hại ta.

 

Nhưng... ta sợ rồi.

 

Cửu hoàng tử tự nhiên nổi giận.

 

Cái giận của trẻ con chính là không thèm để ý đến ta.

 

Ta nói gì hắn cũng chẳng buồn đáp lại.

 

Ta dỗ dành suốt một thời gian dài, Cửu hoàng tử vẫn uể oải, mắt mày buồn bã.

 

Về sau không biết Tam hoàng tử đã nói gì với hắn, hắn mới chịu để ý tới ta.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com