Thước Ngân

Chương 5



Thẩm Hạc Quân hừ lạnh một tiếng:

 

“Ba ngày trước ta đã phái người nhắn cho nàng, nói rằng sinh nhật A Vi muốn ăn bánh hoa sen do chính tay nàng làm.”

 

“Nàng biết rõ hôm nay là sinh thần của A Vi, vì sao còn tự ý rời đi, để chúng ta đợi nàng suốt nửa ngày trời?”

 

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng dưng đánh mất toàn bộ sức lực.

 

Ta cố tìm trong lời hắn một chút quan tâm, dù chỉ là một tia nhỏ nhoi.

 

Nhưng… không có gì cả.

 

Chỉ có cơn giận dữ dành cho ta.

 

Ta nhìn gương mặt tuấn tú không gì sánh được ấy, bất chợt dâng lên một nỗi chán ghét.

 

Rõ ràng là dáng vẻ ta từng quen thuộc, giọng nói ta từng yêu mến, là người ta từng đặt trọn niềm tin.

 

Nhưng vào giờ phút này, lại khiến ta ghê tởm đến tận xương tuỷ.

 

Chán ghét.

 

Kinh tởm.

 

Ta đã nghĩ vậy, và cũng làm thật.

 

Ta nôn hết lên người hắn.

 

Thẩm Hạc Quân vừa giận vừa kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy ta như thế.

 

Ta khẽ nhắm mắt, lấy ra thư hòa ly thư đã sớm ký tên, đưa đến trước mặt hắn.

 

“Thẩm Hạc Quân, chúng ta hòa ly đi.”

 

Bàn tay hắn khựng lại, hắn nhìn tờ giấy ấy không thể tin nổi, liên tiếp lùi ba bước.O mai d.a.o Muoi

 

“Giả bộ.”

 

Thẩm Hạc Quân sững người: “Cái gì?”

 

Ta mỉm cười khinh bạc: “Ta nói chàng, giả bộ.”

 

Sắc mặt hắn dần dần sa sầm, rồi đột nhiên hất tay ta ra, giận dữ quát lớn:

 

“Tạ Thước Ngân, nàng nghĩ rời khỏi Thẩm gia thì sống được tốt đẹp sao? Ta khuyên nàng hãy sớm dập tắt giấc mộng đó đi!”

 

“Biểu ca, hai người đang làm gì vậy?”

 

Giọng nói dịu dàng của Hà Thanh Vi vang lên như một vì sao cứu mạng.

 

Thẩm Hạc Quân lập tức buông tay ta ra.

 

Chỉ chần chừ một thoáng.

 

9

 

Ta biết rất rõ, vị quý nhân kia tuy cho ta cơ hội tiến vào hoàng thành, nhưng chưa từng hứa sẽ giúp ta hòa ly.

 

Vì thế, ta phải tự mình nắm chắc lấy cơ hội lần này.

 

Sắc mặt ta bình thản, quay sang Hà Thanh Vi:

 

“Hà cô nương, phu quân ta không nguyện ý hòa ly.”

 

Chỉ một câu ngắn ngủi, lập tức khiến sắc mặt Hà Thanh Vi thay đổi.

 

Nàng ta là người thông minh, hiểu rõ bốn chữ “không nguyện hòa ly” nặng bao nhiêu.

 

Cho nên, rất nhanh, đôi mắt nàng đã đỏ hoe.

 

“Thẩm ca ca, chúng ta là thanh mai trúc mã, tình cảm bao nhiêu năm, ngày trước huynh từng nói nếu không ai chấp nhận muội, huynh sẽ cưới muội… chẳng lẽ huynh đều quên cả rồi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thẩm Hạc Quân chỉ lặng lẽ nhìn ta, yết hầu khẽ chuyển động, như thể trong lòng có vạn điều muốn nói.

 

Có lẽ, hắn định tiếp tục dùng tư thế cao cao tại thượng để làm nhục ta lần nữa.

 

Cũng có lẽ, hắn muốn cầu hòa.

 

Chuyện gì cũng có thể xảy ra.

 

Nhưng hắn không chịu nổi Hà Thanh Vi cứ khóc hết lần này đến lần khác.

 

Lệ nàng thấm ướt ống tay áo hắn, cuối cùng cũng khiến hắn như bừng tỉnh.

 

Hắn đưa tay lau nước mắt trên má nàng, khẽ thở dài:

 

“Đừng khóc nữa.”

 

Lời nói đầy bất lực.

 

Nhưng sự bất lực ấy, chỉ sinh ra khi đối mặt với người hắn yêu thương.

 

Còn đối với ta chưa từng có.

 

“Thẩm ca ca, vì sao huynh không chịu hòa ly?”

 

Hà Thanh Vi hỏi ra câu quan trọng nhất.

 

Thẩm Hạc Quân trầm ngâm giây lát.

 

Hắn vừa không muốn thừa nhận trong lòng có ta, lại cũng không muốn trực tiếp nói mình không đồng ý hòa ly.

 

Thế nên hắn đáp:

 

“A Vi, muội nghĩ nhiều rồi. Dù sao Thước Ngân cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ta sợ hòa ly sẽ khiến danh tiếng của nàng tổn hại.”

 

Hà Thanh Vi vừa mới được dỗ dành yên ổn, nghe thế lại bật khóc nức nở.O Mai d.a.o Muoi

 

Dáng vẻ hoa lê đái vũ của nàng, thực khiến người nhìn mà đau lòng.

 

“Muội cũng là người đã từng hòa ly, muội biết… Thẩm ca ca là đang chê bai muội.

 

“Tiệc Tổng giác năm ấy, lời nói dưới ánh mắt, thề thốt son sắt, nay đều hóa hư không!”

 

“Chỉ vì muội từng lấy chồng một lần, mà huynh liền không muốn cưới muội sao?

 

“Nếu không phải vì biết huynh vẫn đứng đợi nơi ấy, muội sao có thể hòa ly! Nhưng… cuối cùng, vẫn là muội trao nhầm tấm chân tình rồi!”

 

Tiếng nàng nghẹn ngào, từng chữ từng lời đều đ.â.m thẳng vào tim Thẩm Hạc Quân.

 

Hắn nhắm mắt lại, như thể đang đau khổ đưa ra một quyết định lớn.

 

Ngay lúc ấy, Việt Minh chạy ra.

 

Ánh mắt đệ ấy nhìn ta trừng trừng, trong đó… lại có cả oán hận.

 

10

 

"Tỷ phu, huynh đồng ý đi mà. Hôm nay là sinh thần của Thanh Vi tỷ tỷ, làm sao có thể để sinh thần cứ khóc mãi chứ?"

 

Ánh mắt của Việt Minh ánh lên ba phần chán ghét.

 

"Đây là sinh thần đầu tiên của Thanh Vi tỷ tỷ sau khi hoà ly, tỷ ấy ghen ghét, không làm bánh sen cho Thành Vị tỷ tỷ thì thôi, lại còn cố ý gây chuyện như vậy, quấy nhiễu hứng thú của Thanh Vi tỷ tỷ."

 

"Hơn nữa, lần trước tỷ ấy còn khiến Thanh Vi tỷ tỷ ngủ không yên giấc, cũng nên để tỷ ấy trả một cái giá."

 

"Dù sao tỷ ấy cũng không dám thực sự hoà ly, muốn gây chuyện thì cứ để tỷ ấy gây."

 

Ha.

 

Thì ra điều ta cầu xin, trong mắt bọn họ lại chỉ là vì ghen tuông mà gây sự?

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com