Hắn nắm tay ta, có chút tủi thân, lại có chút giận dỗi.
"Tạ Thước Ngân... xin lỗi. Dù tỷ không giữ lời hứa cùng ta hồi cung, nhưng ta biết tỷ có khó xử, ta không trách tỷ... nhưng tỷ đừng khiến ta buồn. Sau này... thường đến thăm ta, được không?"
Tim ta khẽ mềm lại.
Lần đầu tiên, ta đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Cửu hoàng tử.
"Được."
12
Tuy Hồ Châu cách kinh thành rất xa, nhưng Cửu hoàng tử vẫn giúp ta dò hỏi được không ít tin tức.
Ví dụ như, Thẩm Hạc Quân và Hà Thanh Vi mãi vẫn chưa thành hôn.
Hôn lễ của hai người vốn đã chuẩn bị xong xuôi, không rõ vì lý do gì lại bị trì hoãn.
Còn nữa, Việt Minh và Thẩm Hạc Quân đã đánh nhau một trận.
Cả hai đều bị thương, náo loạn đến không thể vãn hồi.
Nhưng cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của Hà Thanh Vi, hai người vẫn làm hòa.
Cửu hoàng tử làm bộ già dặn, than thở:
“Có lẽ, bọn họ biết mình đã đánh mất một nữ tử tốt như a tỷ, nên mới ra tay đánh nhau.”
Cửu hoàng tử là người biết ơn, gọi ta là A tỷ.
Ta không nỡ trái ý hắn, đương kim thánh thượng lại cũng sủng ái hắn.
Thành ra ta cũng chẳng câu nệ.
Ta bật cười, đưa tay điểm lên trán hắn.O Mai d.a.o Muoi
“Tiểu quỷ, bọn họ hai người đối xử với ta lạnh nhạt như thế, sao có thể vì ta mà đánh nhau? Chi bằng nói là vì Hà Thanh Vi còn hợp lý hơn.”
Cửu hoàng tử không phục.
Hắn “hừ” một tiếng, giọng đầy phẫn nộ.
“Họ Hà kia gặp ta phải quỳ lạy, gặp a tỷ ta đương nhiên cũng phải quỳ. Loại người như vậy, sao có thể sánh bằng a tỷ của ta?”
“Được được được.”
Ta không có ý so đo với Hà Thanh Vi, lại càng không muốn phí lời vì chuyện của ba người bọn họ, đành thuận theo đứa trẻ này.
Hắn không phục, cố chấp vô cùng, còn quay sang hỏi Tam hoàng tử đứng bên cạnh:
“Hoàng huynh, huynh thấy sao?”
“Tạ thị Thước Ngân, tự nhiên là cực tốt.”
Cửu hoàng tử nhấm nháp câu nói đó rất lâu.
Ánh mắt đen láy của Tam hoàng tử lại nhìn thẳng về phía ta.
Vừa vặn chạm vào ánh mắt ta.
Thật khiến người ta... hơi hoảng.
13
Lần gặp lại Thẩm Hạc Quân là sau hai năm.
Trời mưa, đường trơn, dân chúng cũng ít ra ngoài.
Thành ra quán hoành thánh của ta hôm nay chẳng có bao nhiêu khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng lúc ta định dọn dẹp đóng quán, hai bóng dáng quen thuộc đột ngột xuất hiện trước mắt.
“Tỷ phu! Quả nhiên là a tỷ!”
Ta sững người.
Việt Minh bắt gặp ánh nhìn ta ném sang, lập tức đỏ mắt, gắt gao nhìn ta chằm chằm.
Đệ ấy lao về phía ta, như thể trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói.
Thế nhưng đến miệng, lại chỉ bật ra một câu:
“Tạ Tước Ngân, hai năm nay tỷ đã đi đâu? Bỏ lại ta và tỷ phu ở Hồ Châu, tỷ thấy thú vị lắm sao? Tỷ nói đi là đi, coi bọn ta là gì chứ!”
Ta xoa xoa mi tâm, chẳng buồn để ý.
Chuyện năm xưa, ta chẳng còn muốn nhắc lại.
Hiện tại, ta đã có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tái ngộ sau thời gian dài như thế, trong lòng ta không gợn chút sóng nào.
Nhưng Việt Minh lại càng nói càng kích động, thậm chí kéo tay ta lôi ra ngoài tiệm.
“Đi! Về Hồ Châu với đệ! Giận thì cũng phải có mức độ thôi chứ!”
Ta lạnh lùng hất tay đệ ấy ra.
“Ta không đi.”
Việt Minh sững lại.
Ta chỉ thấy nực cười.
Kẻ muốn ta rời đi năm xưa là đệ ấy, người yêu thích Hà Thanh Vi cũng là đệ ấy.
Sao bây giờ, thấy không có ta nữa, lại quay đầu hối hận?
Nhưng thứ hối hận như vậy, quá rẻ mạt.O Mai d.a.o Muoi
Cũng thực sự... buồn cười.
“Việt Minh, ngươi thấy... ngươi xứng sao?”
Tỷ đệ nhiều năm, ta vốn không muốn nặng lời.
Dù sao, ta từng thật lòng với đệ ấy, từng đặt nặng tình nghĩa.
Thế nhưng hai năm nay, ta dần hiểu ra một đạo lý.
Có những kẻ... lòng lang dạ sói, không đáng làm người!
Việt Minh lập tức nổi giận, mặt đỏ bừng, chỉ tay vào ta quát lớn:
“Tỷ tưởng ta muốn đến tìm tỷ sao? Còn không phải vì tỷ ngáng đường tỷ phu và Thanh Vi tỷ thành hôn! Nếu không phải năm đó tỷ đột nhiên biến mất, khiến Thanh Vi tỷ mang áy náy trong lòng, thì họ đã sớm thành thân rồi!”
“Tạ Thước Ngân, làm người cũng phải biết điểm dừng, chẳng lẽ chuyện gì cũng bắt người khác nghĩ cho tỷ mãi sao?”
Ta rủ mắt xuống, trong lòng chỉ còn lại thất vọng dày đặc.
Thì ra hai năm trời vẫn không đủ để Việt Minh thay đổi.