Thước Ngân

Chương 4



Ta nhớ, ta từng thầm ngưỡng mộ thê tử của Vương gia bên cạnh.

 

Phu quân nàng là một tú tài, sau khi chép sách, chép kinh cho người ta xong đều trở về dạy nàng đọc chữ học bài.

 

Vương nương tử thấy ta là thê tử Thẩm gia, tưởng ta cũng là tiểu thư xuất thân danh giá, không khỏi thở dài cảm thán:

 

“Nếu ta được như nàng, sinh ra đã biết đọc biết viết, thì đã chẳng để phu quân nhọc lòng, lại còn có thể giúp chàng kiếm thêm ít bạc.”

 

Ngay lúc ấy, Việt Minh đã nhào ra, tức giận quát:

 

“Tuy a tỷ ta không biết chữ, nhưng cũng không cho phép người cười nhạo tỷ ấy!”

 

Khi đó, ta chỉ trách Việt Minh quá nhạy cảm, cho rằng Vương nương tử không có ác ý.

 

Giờ nghĩ lại, hóa ra chính là ta đã nghĩ quá đơn giản.

 

Việt Minh mang ơn cứu mạng của ta, nhưng rốt cuộc, đệ ấy cũng giống Thẩm Hạc Quân không xem trọng ta.

 

Ta cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói:

 

“Đệ biết chữ, Thẩm Hạc Quân cũng biết. Vậy ta đi học, thì có gì sai?”

 

Học chữ rất khó, mà cũng chẳng ai nguyện ý dạy ta, nhưng ta đã làm được.O mai d.a.o Muoi

 

Ta lặng lẽ nhìn Việt Minh. Ta đang hỏi.

 

Ta xuất thân hèn mọn, là một cô nương nơi núi rừng đồng nội.

 

Cho nên, thì phải bị tước đi tư cách đọc sách học chữ sao?

 

Nhưng, dựa vào đâu chứ?

 

Việt Minh dù sao cũng còn nhỏ, tính khí bốc đồng, đá đổ nghiên mực, mặt mày lộ rõ sự bối rối.

 

Đệ ấy nói:

 

“Đệ không có ý đó, tỷ đừng làm quá! Còn nữa, Thanh Vi tỷ tỷ từ nhỏ đã yếu đuối, lại hiền lành, tỷ đừng làm khó tỷ ấy nữa!”

 

Ta hỏi, ta làm khó nàng ở chỗ nào?

 

“Tỷ ấy dạo gần đây ngủ không ngon, tra ra mới biết là do hương liệu có vấn đề. Ta biết tỷ thích Cư Thủy Các, nhưng cũng không thể hại tỷ ấy như thế được.”

 

Đệ ấy gãi đầu giải thích thêm:

 

“Thanh Vi tỷ chưa từng nói tỷ không tốt câu nào, tỷ cũng đừng nghĩ nhiều.”

 

Ta bật cười.

 

Phải rồi.

 

Phu quân của ta biết ta thích Cư Thủy Các.

 

Đệ đệ do chính tay ta cứu về cũng biết.

 

Vậy mà bọn họ đều ngầm đồng thuận để Cư Thủy Các nhường lại cho Hạ Thanh Vi.

 

Nếu không phải do hương liệu trong phòng nàng có vấn đề, e rằng cả đời này họ cũng sẽ chẳng nhớ tới ta.

 

Ta nói với Việt Minh:

 

“Yên tâm đi, ta sẽ không hại nàng ta đâu.”

 

Việt Minh im lặng.

 

Rồi quay người bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.

 

Đệ ấy không biết… Ta vừa mới viết xong thư hòa ly.

 

Từ Hồ Châu đến kinh thành cách nhau cả ngàn dặm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Việt Minh không có hộ tịch, cũng chẳng thể dễ dàng ra khỏi thành.

 

Ta nghĩ, kiếp này, chúng ta sẽ không còn gặp lại.

 

7

 

Một tháng trước, có một trận mưa lớn đổ xuống.

 

Đường núi hiểm trở, có một vị tiểu công tử không may trượt chân ngã xuống vực.

 

Đúng lúc ta lên núi hái thảo dược, liền nhặt được tiểu công tử ấy, mang về y quán cứu chữa.

 

Tiểu công tử khoảng bảy tám tuổi, quý khí mười phần, vừa tỉnh lại đã xưng danh.

 

Nói mình là cửu hoàng tử trong hoàng cung.

 

Lúc đầu ta tưởng đầu óc hắn bị va đập đến mức hồ đồ.

 

Cho đến khi ca ca hắn đích thân tìm đến, ta mới tin được đôi phần.

 

Vị ca ca ấy thần sắc nghiêm túc, ánh mắt lạnh nhạt mà uy nghiêm, đúng là mang theo vài phần khí thế vương giả.

 

Ngài ấy đưa ta một ngàn lượng vàng làm lễ tạ ơn, còn muốn tặng thêm hai mươi gian thương quán hạng nhất.

 

Những thứ ấy, ta đều không nhận.

 

Tiểu công tử phụng phịu nói:

 

“Thứ này tỷ không chịu, thứ kia tỷ cũng không nhận, vậy chi bằng theo ta về hoàng thành, để phụ hoàng và hoàng huynh che chở cho tỷ.”

 

Khi ấy, vì còn bận lòng đến Thẩm Hạc Quân và Việt Minh, ta tất nhiên không chịu đi.O Mai d.a.o muoi

 

Còn bây giờ…

 

Từ Cư Thủy Các lại vọng ra tiếng cười trong trẻo.

 

Trong lời nói tiếng cười, là sự thân mật, trêu ghẹo giữa ba người.

 

Ta nhàn nhạt thu hồi dòng suy nghĩ, bình tĩnh thu dọn hành trang.

 

Đã muốn hòa ly, ta cũng chẳng còn nợ nần gì với Thẩm gia nữa.

 

Nói cho đúng, Thẩm Hạc Quân còn thiếu ta một mạng.

 

Thu xếp xong xuôi, ta liền đến khách điếm để hồi âm cho vị quý nhân kia.

 

“Ta muốn hòa ly với trượng phu, mong tiểu công tử giúp ta đến kinh thành.”

 

Vị quý nhân ấy vốn cao ngạo ngất trời, nghe ta đáp lời lại cong mắt mỉm cười, giọng điệu khoái trá:

 

“Rất tốt, Tạ Thước Ngân, tỷ quả là người thức thời. Rời khỏi Thẩm gia, ta sẽ đưa tỷ diện kiến hoàng huynh ta.”

 

Sau những tháng ngày đè nén, rốt cuộc nét hồn nhiên của đứa trẻ ấy cũng làm dịu lòng ta.

 

Điều đó khiến ta chẳng kìm được mà nảy sinh chút niềm vui, chút chờ mong.

 

Thế nhưng… 

 

8

 

Thẩm Hạc Quân nét mặt lộ rõ tức giận, vừa thấy ta trở về liền nắm lấy tay ta.

 

Hắn trầm giọng chất vấn:

 

“Tạ Thước Ngân, nàng đã đi đâu? Sao đến giờ vẫn chưa quay về?”

 

“Chàng tìm ta có việc gì sao?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com