Hắn sớm đã xem Hà Thanh Vi là người thê tử duy nhất trong lòng.
Dù những người khác có tốt đến đâu, cũng không thể bằng được Hà Thanh Vi.
Thẩm Hạc Quân rất lâu sau mới khàn giọng nói:
“Thước Ngân, sao nàng phải như vậy? Nàng mới là thê tử ta cơ mà.”
Ta giữ vẻ mặt thản nhiên, thu lại nỗi nhục nhã, đẩy chàng ra khỏi cửa.
Nhưng ngay lúc ấy, ta lại nghe thấy một giọng nữ mềm mại vang lên:
“Thẩm ca ca… muội sợ lắm…”
5
Người đến là Hạ Thanh Vi.
Nàng ta cụp mắt nép mình sau lưng Thẩm Hạc Quân.
“Thẩm ca ca, huynh đừng cãi nhau với họ, muội sợ...”
Thẩm Hạc Quân khẽ nhíu mày, cẩn thận kéo nàng ta ra.
“Nàng sợ gì chứ? Đây không phải là Triệu gia, chỉ có ta và biểu tẩu của nàng thôi.”
Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Hạc Quân chợt liếc về phía ta, sắc mặt khẽ trầm xuống.
“Thước Ngân, thời thế bây giờ vốn đã khắt khe với nữ nhân, A Vi có thể dám hòa ly đã là gom đủ dũng khí rồi, lời nói của nàng hãy cẩn trọng, đừng để A Vi tủi thân.”
Hắn vừa nói, vừa nhẹ nhàng dỗ dành Hạ Thanh Vi.
Tình chàng ý thiếp, lời dịu dàng dỗ dành người trong lòng.
Quả là một bức tranh đẹp đến mức không thể hoàn hảo hơn.O mai d.a.o Muoi
Nếu như ta không phải là người được cưới hỏi đàng hoàng danh chính ngôn thuận.
Ta lặng lẽ nhìn cảnh ấy.
Khắc sâu cảnh tượng này vào trong tâm trí.
Thì ra, Thẩm Hạc Quân khi yêu một người là như thế.
Ôn nhu, dịu dàng, nhẫn nại đến cùng cực.
Mà hắn, chưa từng đối với ta như vậy.
“Thẩm Hạc Quân, sao ngươi có thể phụ lòng tỷ tỷ ta? Còn nữa, cái gì mà ‘để tỷ tỷ ta cẩn trọng lời nói’!”
Một thiếu niên thở hổn hển chạy tới, mặt bôi đầy mực, khoác một bộ đạo bào dài thùng thình.
Thì ra sáng nay Việt Minh ra ngoài là để bênh vực ta.
Trong lòng ta chợt dâng lên chút ấm áp.
Dù có hơi trẻ con, nhưng thật khiến người xúc động.
Thế nhưng…
“Con hồ ly tinh từ đâu đến đây, xem gia gia nhà ngươi thu phục ngươi thế nào...”
Giọng của Việt Minh càng nói về sau càng nhỏ lại, dường như có chút chột dạ.
Dù trên mặt đệ ấy bôi đầy dầu mực, nhưng ta vẫn thấy được vành tai đệ ấy đang đỏ ửng bất thường.
Ta im lặng hồi lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ chỉ là trong khoảnh khắc.
Cũng có thể đã rất rất lâu.
Lâu đến mức tim ta dần dần tê dại.
Ngay cả khi Thẩm Hạc Quân đã ngừng lời, lặng lẽ nhìn ta, ta cũng không hề hay biết.
Ta dời mắt nhìn về phía Hạ Thanh Vi.
Gương mặt trứng ngỗng dịu dàng, đôi mắt tròn như quả hạnh ướt ánh nước.
Dáng vẻ của một mỹ nhân tiêu chuẩn.
Trên mái tóc dày có cài hai đóa trâm hoa ngọc trai, sơn phủ màu lam, càng làm nổi bật đôi mày dịu dàng, trầm tĩnh của nàng.
Thanh nhã, đoan trang.
Lại vô cùng xinh đẹp.
Đủ để khiến Thẩm Hạc Quân vương vấn không quên.
Cũng đủ khiến Việt Minh kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Còn ta thì sao.
Không có dung mạo xinh đẹp, cũng chẳng mang khí chất cao quý.
Vì vậy, ta không đố kỵ, cũng không oán hận.
Chỉ là chút không cam lòng còn sót lại trong lòng, cũng theo đó mà tan biến hết.
Thẩm Hạc Quân và Hạ Thanh Vi, một người tài, một người sắc.
Như vậy... cũng tốt thôi.
6
Những ngày gần đây, Thẩm Hạc Quân chưa từng bước vào viện của ta thêm một lần nào nữa.O mai d.a.o Muoi
Việt Minh cũng không còn đến tìm ta.
Nghe động tĩnh, Cư Thủy Các náo nhiệt vô cùng.
Ngày nắng thì thả diều, trời mưa thì đánh cược sách rồi hắt trà.
Tất cả đều là của bọn họ.
Tuyệt chưa từng thuộc về ta.
Việt Minh có đến một lần, lúc đó ta đang nhấc cổ tay luyện chữ.
Nét mặt đệ ấy hiện lên vẻ không tự nhiên.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng vì tỷ phu và Thanh Vi tỷ tỷ đánh cược sách hắt trà mà cũng bắt chước... chuyện như vậy thật sự quá...”
“Đông Thi bắt chước Tây Thi, có phải không?”
Việt Minh mím môi, trong mắt thoáng qua vẻ sửng sốt.
Như thể không tin nổi rằng ta có thể nói ra câu chữ ấy.
Ta siết chặt lòng bàn tay, nơi đó như có gì đ.â.m vào nhói buốt.
Thì ra, người đệ đệ mà ta liều mạng cứu về, trong lòng thật sự nghĩ về ta như thế.