Trong lòng khẽ vang lên một câu “quả nhiên là vậy”.
Quả nhiên, mọi thứ đều là vì Hà Thanh Vi.
Tất cả những điều ấy, ta đều đã biết.
Chỉ là… vẫn thấy không cam lòng.
3
Nghe thấy tiếng động, Việt Minh gõ cửa phòng ta.
“Tỷ tỷ, tỷ phu muộn thế còn đi đâu vậy?”
Việt Minh là thiếu niên ta nhặt được lúc lên núi hái thảo dược.
Một đứa trẻ mồ côi, chừng mười lăm mười sáu tuổi, sau khi ta cứu sống thì cứ quấn lấy ta không rời, ta đi đâu, đệ ấy đi đó.
Sau khi ta gả cho Thẩm Hạc Quân, đệ ấy cũng theo ta về ở trong phủ Thẩm gia.
Vì chuyện này, trong ngoài Thẩm phủ chẳng ít kẻ sau lưng dựng chuyện gièm pha.
Lúc đầu, ta từng nổi giận, giận đến mức đập vỡ một loạt chén ngọc đầy đất.
Đúng lúc Thẩm Hạc Quân tan triều trở về, sau khi hỏi rõ sự tình, phản ứng đầu tiên của hắn lại là: mất mặt.
Hắn nắm lấy tay ta, hàng chân mày tuấn tú thoáng nét không hiểu:
“Thước Ngân, nếu nàng muốn làm chủ mẫu Thẩm gia, thì đừng dùng kiểu hành xử quê mùa để trách mắng hạ nhân.”
Hắn nói, nếu đổi lại là Hà Thanh Vi, nàng ta sẽ không bao giờ đập chén, như thế quá thô tục, cũng quá lỗ mãng.O Mai d.a.o muoi
Hắn còn nói, Hà Thanh Vi từng bảo, đám nha hoàn cũng khổ cực, nên nàng ta chẳng nỡ trách phạt họ nặng lời.
Nàng ấy xuất thân từ bá phủ, từng thấy đất trời rộng lớn, nên càng biết thương xót cỏ cây nhỏ bé.
Còn ta thì sao?
Hắn đột nhiên im bặt, thoáng lộ ra vẻ áy náy.
Nhưng ta biết, câu hắn định nói tiếp theo là gì.
Còn ta thì sao?
Ta vốn chỉ là cỏ cây, vậy sao lại không thể thương cho sự vất vả của nha hoàn?
Giọng của người đọc sách luôn dễ nghe, nhẹ nhàng như ngọc gõ vào đá, thế nhưng từng chữ từng câu lại như đ.â.m thủng lòng ta.
Ta vốn không định nói chuyện Hà Thanh Vi với Việt Minh, nhưng lại sợ ngày mai đệ ấy xúc động làm chuyện dại dột, nên vẫn kể lại mọi chuyện một cách giản lược.
Đôi mắt thiếu niên đỏ lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y đến trắng cả khớp:
“Tỷ tỷ, sao tỷ phu dám đối xử với tỷ như vậy!”
Phải rồi, sao hắn dám đối xử với ta như vậy?
Khi ta cõng hắn từ trên núi về, Thẩm Hạc Quân đã một mực cảm kích ta, nhẹ giọng gọi ta là “Thước Ngân cô nương”.
Lúc Thẩm phu nhân bảo hắn cưới ta, hắn trầm mặc rất lâu mới gật đầu, hắn nói hắn đồng ý vì muốn nghiêm túc.
Tân hôn đêm đó, Thẩm Hạc Quân như con dã thú phát tình, gọi nước hết lần này đến lần khác, hành ta đến suýt không xuống nổi giường.
Khi ấy ta cứ ngỡ hắn cũng yêu ta.
Giờ mới ngộ ra, có lẽ hắn thực sự có yêu nhưng quá ít, quá ít.
Ít đến nỗi nếu đem so với tình cảm hắn dành cho Hà Thanh Vi, thì chẳng đáng nhắc đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nói với Việt Minh:
“Đừng kích động, cũng đừng giận dỗi. Tỷ sẽ rời khỏi Thẩm gia, sẽ mang đệ theo.”
Ba năm si mê, ta không thể lập tức buông bỏ.
Nhưng không sao.
Vị tiểu công tử kia đã cho ta nửa tháng để tiếp nhận.
4
Nửa đêm, Thẩm Hạc Quân mới trở về nhà.
Toàn thân nhuộm mưa bụi, mang theo hơi lạnh sương khuya.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu giường ta đã có thêm một chiếc vòng ngọc.
Đây là cách Thẩm Hạc Quân làm lành.
Nỗi tủi thân của hôm qua cũng vì vậy mà vơi đi đôi chút.
Ta nghĩ, rốt cuộc hắn vẫn còn quan tâm đến ta.
Thẩm Hạc Quân cẩn thận đeo vòng cho ta, lông mày khẽ cong, mắt đong đầy ý cười.
“Ta và Thanh Vi chọn cả ngày hôm qua mới chọn ra được cái này.”
“Ban đầu ta thấy vòng này hợp với Thanh Vi hơn, nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua nàng rộng lượng như vậy, nên để Thanh Vi chọn cái khác.”
“À đúng rồi, Thanh Vi cũng nói sẽ nhường chiếc này cho nàng.”
Ta sững người tại chỗ.
Ta hiểu rõ hàm ý trong lời hắn nói.
Vừa ca ngợi sự hiền hậu, vị tha của cô thanh mai nhỏ, lại vừa khéo léo nhấn mạnh: khi phải chọn một trong hai, hắn đã chọn ta.O Mai d.a.o muoi
Nhưng tình yêu, vốn không cần phải chọn lựa.
Tình yêu có điều kiện, có cân đo đong đếm, chưa bao giờ là tình yêu.
Ta nhắm mắt lại, trong lòng cuộn trào thứ cảm xúc chằng chịt, ghê tởm.
Sau đó, ta tháo chiếc vòng ngọc ra, ném xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Sắc mặt Thẩm Hạc Quân lập tức phủ đầy sương lạnh.
“Tạ Thước Ngân, nàng lại vô lý làm càn gì đấy? Hôm qua vẫn còn tốt đẹp cơ mà.”
Vô lý làm càn sao?
Ta nhìn thẳng vào Thẩm Hạc Quân, chỉ thấy một nỗi mỏi mệt dâng lên khắp người.
Ta khẽ nói:
“Nếu chàng thấy cái đó hợp với nàng ấy, thì cứ đưa cho nàng ấy.”
“Thật ra, vị trí Thẩm phu nhân này… ta cũng có thể nhường cho nàng ấy.”
Thẩm Hạc Quân bỗng nghẹn lời.
Ta nhớ, dưới gốc hải đường nơi bọn họ thề hẹn khi xưa, đã từng có một tờ giấy đỏ lay động theo gió, trên đó viết bốn chữ rồng bay phượng múa: