Thước Ngân

Chương 1: 1



1

 

Ngày ta và Thẩm Hạc Quân hòa ly, hắn nói với ta rất nhiều lời.

 

“Biểu muội tâm địa lương thiện, thấy con chim sẻ bị thương bên đường cũng muốn ôm về nhà, chuyện hòa ly tuyệt chẳng phải lỗi của nàng ấy.”

 

“Ta và Thanh Vi dù ba năm chưa gặp, nhưng nàng ấy vẫn thường gửi thư cho ta, đủ thấy trong lòng nàng ấy vẫn nhớ đến vị biểu ca này.”

 

“Nàng gả cho ta ba năm, nhưng đến nay vẫn chưa học được quy củ mà một tiểu thư khuê các nên có, có thể để Thanh Vi dạy dỗ nàng.”

 

“Thước Ngân, Thanh Vi rất tốt, nàng có thể…”

 

Lời của Thẩm Hạc Quân còn chưa nói xong, ta đã thẳng thừng cắt ngang:

 

“Có thể.”

 

Hắn sững sờ.

 

Ta nhìn hắn, đôi mắt cay xè.

 

Có lẽ ngay cả bản thân chàng cũng chưa từng nhận ra.

 

Mỗi lần nhắc đến Hà Thanh Vi, ánh mắt hắn đều dịu dàng hơn thường ngày.

 

Ta khẽ nói:

 

“Nếu phu quân muốn giữ biểu muội lại trong phủ, không cần hỏi qua ta.”

 

Chuyện cũ giữa Thẩm Hạc Quân và Hà Thanh Vi, ta đã từng nghe qua vài phần.

 

Chỉ là khi ấy ta chẳng mảy may để tâm, cứ ngỡ quá khứ đã khép lại.

 

Cho đến một lần, Thẩm Hạc Quân say đến bất tỉnh.

 

Ta bón canh giải rượu cho hắn, hắn mơ màng, nhẹ nắm lấy tay ta:

 

“A Vi, nàng đừng lấy chồng…”

 

Ta khựng lại, sững sờ.

 

Chiếc bát sứ rơi xuống đất vỡ tan, mảnh vỡ b.ắ.n lên, cứa rách tay ta.

 

Lúc ta đưa tay lên mới nhận ra, nước mắt từ lúc nào đã thấm đẫm cả khuôn mặt.O mai d.a.o Muoi

 

Nước mắt ta nhỏ xuống gương mặt Thẩm Hạc Quân.

 

Hắn dần tỉnh lại, lặng im thật lâu, rồi chỉ thốt một tiếng “xin lỗi”, sau đó vội vã rời đi.

 

Là một cuộc tháo chạy.

 

Cũng là dáng vẻ mất hồn mất vía.

 

Ta bắt đầu lần lượt nhớ lại chuyện cũ giữa họ.

 

Cuộn tranh trong thư phòng đã sớm ố màu; sợi dây tơ đỏ được cất kỹ trong hộp gỗ; vườn sau trồng đầy hải đường hoa nở rộ; từng chuyện, từng vật, đều là tình ý tuổi trẻ của họ, đếm mãi không xuể.

 

Bọn nha hoàn vẫn bàn tán sau lưng, nói biểu tiểu thư dịu dàng nhã nhặn, lấy một kẻ thô lỗ như ta thật là thiệt thòi.

 

Lại nói, tiếc là tiểu công tử bị giáng chức, nếu không thì làm gì tới lượt một phụ nhân quê mùa như ta làm chủ mẫu?

 

Bọn họ nói qua nói lại, suy cho cùng cũng chỉ là chê ta không xứng.

 

Lúc ấy ta mới hiểu ra… Tình cảm giữa họ, chưa từng là quá khứ.

 

Giữa mây trên trời và bùn dưới đất, vẫn là khoảng cách không thể vượt qua.

 

Ta không còn lý do gì để tiếp tục sa vào nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

2

 

Thẩm Hạc Quân khẽ nhíu mày, nhìn ta rất lâu.

 

Ánh mắt ấy quá mức nóng rực, khiến ta suýt tưởng rằng hắn đang không hài lòng với ta.

 

Không hài lòng vì ta trả lời quá nhanh, không hài lòng vì ta chẳng chút luyến tiếc mà dễ dàng đem hắn nhường cho người khác.

 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc sau, hắn đã khoác ngoại bào lên, quay người bước đi, vừa đi vừa dặn dò:

 

“Thước Ngân, nàng đã hiểu chuyện hơn trước rồi. Đúng rồi, Thanh Vi vốn quen được nuông chiều, phiền nàng dọn dẹp Cư Thủy Các lại một chút. Chỗ đó phong thủy tốt, tên cũng hợp với nàng ấy.”

 

“Nàng ấy thích ngọc trắng, có thể đặt thêm bình ngọc trắng, gối ngọc trắng. Nhớ là phải chọn loại tốt nhất, đừng để nàng ấy nghĩ chúng ta coi thường.”

 

Ta không kìm được, khẽ bật cười… là một nụ cười lạnh lùng.

 

Thì ra, ta đã tự mình đa tình rồi.

 

Ba năm ta làm thê tử của Thẩm Hạc Quân, hắn chưa từng hỏi han một lời về việc lớn nhỏ trong phủ.

 

Lần đầu tiên hắn dặn dò tỉ mỉ đến vậy, chỉ là vì Hà Thanh Vi.

 

Chàng sợ ta ghen, không muốn nàng ta ở lại trong phủ.

 

Lại sợ ta làm không tốt, sẽ bạc đãi nàng ta.

 

Càng sợ ta lòng dạ hẹp hòi, đem thứ rẻ tiền mà làm nhục bạch nguyệt quang trong lòng hắn.

 

Nhưng Thẩm Hạc Quân quên mất rồi.

 

Cư Thủy Các, ta từng cầu xin bốn, năm lần muốn dọn đến đó ở.

 

Hắn đều không đồng ý.

 

Nói nơi đó từng là chỗ cư ngụ của bậc quân tử, không thể để người khác làm phiền.

 

Thì ra, không phải không thể làm phiền.

 

Mà là sợ một kẻ quê mùa như ta, sẽ làm bẩn chốn thanh nhã ấy.

 

Hà Thanh Vi, cũng như hắn, xuất thân cao quý, hành vi đoan chính.O mai d.a.o Muoi

 

Bọn họ như thế, mới xứng đáng ở nơi ấy.

 

Vì vậy, họ mới có thể nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường như thế.

 

Rồi từ từ chà đạp ta, giẫm lên ta.

 

Ngoài trời vang lên một tiếng sấm, rồi cơn mưa lớn ào ạt trút xuống.

 

Ta cụp mắt xuống, không kìm được mà khẽ hỏi:

 

“Chàng định đi đâu?”

 

Thẩm Hạc Quân dừng chân lại.

 

Trên đuôi mày còn vương chút vui mừng.

 

“Thanh Vi sợ bóng tối, cũng sợ mưa. Ta nghĩ rồi, vẫn là nên đến đón nàng về sớm.”

 

Ồ, thì ra là vậy.

 

Ngón tay ta khẽ buông lỏng, trong lòng chua xót, cay đắng, chẳng biết là cảm xúc gì nữa.

 

Có lẽ là đau lòng… vì phu quân của ta đi đón người khác về nhà.

 

Cũng có thể là nhẹ nhõm vì đến lúc này họ vẫn chỉ là biểu huynh muội.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com