Cửu hoàng tử còn quá non nớt, hành xử cũng vô cùng tùy tiện.
Bọn họ không tin một người từ trong cung ra lại có liên hệ gì với ta.
Chỉ có Hà Thanh Vi là bật khóc.
“Nếu Tạ tỷ tỷ không muốn về, muội đi là được. Sau này sẽ không làm phiền đến mọi người nữa...”
Thẩm Hạc Quân đau khổ tột độ.
Nhưng lần này, hắn không ngăn cản Hà Thanh Vi.
Hắn nghĩ, Thước Ngân suy cho cùng vẫn quan trọng hơn Thanh Vi một chút.
Thứ không có được luôn là bạch nguyệt quang trong lòng.
Nhưng một khi đã có được Thước Ngân, hắn không nên mơ tưởng thêm gì nữa.
Việt Minh há miệng, như muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn ta, rốt cuộc lại nuốt hết mọi lời định nói vào trong.
Chỉ còn lại đôi mắt xinh đẹp mà oán độc của Hà Thanh Vi, lặng lẽ nhìn ta.
Cửu hoàng tử bật cười khinh miệt.
“Thấy chưa, ai ai cũng sẽ chọn A tỷ của ta.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửu hoàng tử cao giọng hét lên:
“Tam hoàng huynh, ra đi thôi, đừng trốn nữa!”
18
Tam hoàng tử chẳng biết từ đâu lại bất ngờ xuất hiện.
Hơn thế nữa, ngài ấy còn đem lý do ta và Hạ Thanh Vi hòa ly ra nói với mọi người.O Mai d.a.o Muoi
"Họ Hạ kia, ngươi tư thông với mã nô trong nhà, phụ quân ngươi vốn định hưu ngươi, là do ngươi khóc lóc van xin, hắn mới đổi ý mà cho ngươi hòa ly."
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Thanh Vi lập tức tái nhợt.
"Ngươi... ngươi nói bậy!"
Nàng kéo tay áo của Thẩm Hạc Quân.
"Thẩm ca ca, huynh phải tin ta."
Nàng lại đáng thương đứng trước mặt Việt Minh.
"A Minh, đệ hiểu nhân phẩm của ta mà."
Nhưng cả hai người đều không có phản ứng.
Chỉ nhìn ta chằm chằm.
Tam hoàng tử còn điều tra rõ ràng chuyện hương liệu.
Kẻ đầu sỏ gây ra, chính là Hạ Thanh Vi.
Lúc này, Thẩm Hạc Quân và Việt Minh cuối cùng cũng có phản ứng.
Một người thì khiếp sợ đến cực điểm, một người thì tràn ngập thất vọng.
"Hạ Thanh Vi, thì ra là ngươi khiến ta và A tỷ xa cách suốt hai năm, ngươi còn biết xấu hổ không?"
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Thanh Vi vặn vẹo lại.
Nàng vốn định sau khi hòa ly sẽ bám víu lấy Thẩm gia, nào ngờ Thẩm Hạc Quân chậm mãi vẫn không chịu cưới nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai năm nay, nàng ngày nào cũng tỏ ra vui vẻ với Việt Minh và Thẩm Hạc Quân, giả vờ yếu đuối.
Nhưng cuối cùng vẫn chẳng ích gì!
Hai người bọn họ ngoài mặt thì tốt với nàng, nhưng trong lòng vẫn chỉ nghĩ đến con tiện nhân kia!
Việt Minh lúng túng nói với ta:
"A tỷ, thật ra ta đã chán ngấy những ngày không có tỷ rồi, chỉ là ta cũng sĩ diện, nên mới mượn cớ Hạ Thanh Vi. A tỷ, giờ hiểu lầm đã sáng tỏ, tỷ trở về được không?"
Trong lòng ta chẳng có chút nào là vui mừng.
Chỉ cảm thấy đáng thương.
Hạng người như bọn họ, lòng lang dạ thú, bạc tình m.á.u lạnh.
Dù Hạ Thanh Vi ở cạnh họ hai năm, họ vẫn có thể tuyệt tình như vậy.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi bất lực sâu sắc.
"Ta ở kinh thành đã có nhà, đây là đệ đệ của ta, đây là cửa hàng của ta, ta sẽ không về với các ngươi. Các ngươi không xứng."
Thẩm Hạc Quân day trán, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Hắn làm ra vẻ chân tình tha thiết.
"Thước Ngân, nàng là thê tử duy nhất của ta, ta sẽ không để nàng cứ thế mà rời đi. Nếu nàng không chịu đi, ta và Việt Minh cũng sẽ không rời khỏi đây."
Ta chẳng buồn để ý thêm.
Thẩm Hạc Quân và Việt Minh định đuổi theo.
Cửu hoàng tử lại khẽ tặc lưỡi, ra hiệu bằng ánh mắt, mấy thị vệ lập tức từ trên trời giáng xuống, chặn giữa ta và bọn họ.O mai d.a.o Muoi
"Tỷ tỷ của bản hoàng tử, há lại để cho các ngươi quấy nhiễu? Nếu còn dám đến gần tỷ ta nửa bước, bản hoàng tử sẽ khiến các ngươi m.á.u nhuộm tại chỗ!"
Thân hình Thẩm Hạc Quân và Việt Minh bỗng khựng lại.
Dường như giờ họ mới ý thức được, Cửu hoàng tử, thật sự là hoàng tử.
Trên mặt họ là vẻ kinh ngạc, tuyệt vọng, và cả hối hận.
Ta vốn định xoay người rời đi.
Việt Minh gào lên: "A tỷ, ta không tin tỷ thật sự không cần ta nữa!"
Ta dừng bước, chợt bật cười nhẹ.
"Phải, không cần nữa."
Hai tay Việt Minh buông thõng, trên mặt chỉ còn lại vẻ uể oải chán nản.
Là tỷ đệ bao năm, đệ ấy hiểu rõ tính ta.
Vậy nên, sẽ không còn gặp lại.
Nghĩ lại, ngày ta đến kinh thành cũng là một ngày nắng đẹp thế này.
Cũng như giờ đây, đoạn tuyệt hết thảy với quá khứ.
Như vậy, là tốt rồi.
19
Hạ Thanh Vi và Việt Minh bị Thẩm Hạc Quân đuổi ra khỏi nhà.
Hai người phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, sống vô cùng khổ sở.
Chỉ là, hai người họ không cùng một chỗ.
Việt Minh quay về Hồ Châu, từ đó không rõ tung tích.