Thước Ngân

Chương 9



“Rồi thì Thanh Vi tỷ tỷ của ngươi muốn ăn bánh sen, ta liền phải vào bếp làm cho nàng ấy; Thanh Vi tỷ tỷ của ngươi muốn ở lầu Thuỵ Vi, ta – người chính thất liền phải nhường ra; Thanh Vi tỷ tỷ của ngươi thích ngọc trắng, ta phải lùng sục khắp nơi để kiếm về cho nàng ấy.”

 

“Rồi tiếp theo, Thanh Vi tỷ tỷ của ngươi không ngủ được, đổ lỗi cho ta, ngươi lại nổi giận, rồi đuổi ta ra khỏi Thẩm phủ?”

 

“Lặp đi lặp lại, cứ khiến ta buồn nôn như thế? Phải không?”

 

Ta nghĩ, lời ta nói lúc ấy đã lạnh lẽo đến tận cùng.

 

Bằng không, sắc mặt của Việt Minh cũng chẳng đến nỗi trắng bệch như vậy.

 

Hắn lí nhí nói:

 

“Chuyện hương liệu... là chúng ta đã trách lầm tỷ rồi...”

 

Ta lập tức mỉa mai:

 

“Chỉ một câu 'trách lầm' nhẹ tênh như vậy, là có thể xoá sạch nỗi ấm ức ngày hôm đó của ta?”

 

“Vậy thì thật xin lỗi, ta không thể tha thứ được. Ít nhất, ta không thể thay ta của ngày hôm đó mà tha thứ.”

 

Nếu không có Cửu hoàng tử, ta cũng không đủ dũng khí để hoà ly.

 

Nếu ta không hoà ly, hoặc là vẫn ở lại Hồ Châu...

 

Thì ta chỉ có thể bị bọn họ ức h.i.ế.p hết lần này đến lần khác.

 

Bọn họ đã từng biết áy náy chưa? Đã từng biết hối hận chưa?

 

Thật nực cười.

 

Thẩm Hạc Quân thấy ta kiên quyết như vậy, đành dịu giọng lại.

 

“Thước Ngân, không phải như nàng nghĩ đâu.”

 

“Vậy là như thế nào?”

 

Có lẽ tức giận đến tột cùng, ta vậy mà lại có hứng thú muốn nghe hai người này biện bạch ra sao.

 

Muốn xem xem, bọn họ có thể biến lời lẽ ghê tởm thành thứ hoa mỹ thế nào.

 

“Hai chúng ta, ta và Việt Minh thật lòng hối hận. Thanh Vi tuy không có lỗi, nhưng nàng ấy lương thiện, nên mới đồng ý cùng bọn ta đến kinh thành tìm nàng.”

 

“Thước Ngân, ta và Thanh Vi cho tới giờ vẫn trong sạch. Một ngày nàng chưa trở về, ta tuyệt đối sẽ không động đến nàng ấy.”

 

Hắn nhìn quán hoành thánh đang đông nghịt người, ánh mắt thoáng hiện nét cười.O Mai d.a.o muoi

 

“Thước Ngân, chỉ cần nàng đồng ý, về Hồ Châu rồi, ta sẽ mở cho nàng một quán hoành thánh được không?”

 

Trước khi gả cho Thẩm Hạc Quân, ta từng mở một quán hoành thánh.

 

Nhưng sau khi thành thân, hắn nói nữ nhân nhà buôn thật mất mặt.

 

Thế là ta đành đóng cửa quán.

 

Giờ vì muốn ta quay về, hắn lại có thể nói ra những lời như vậy.

 

Thật đúng là làm khó hắn rồi.

 

Nhưng tại sao?

 

Tại sao hắn biết sai, thì ta liền phải cho hắn cơ hội sửa?

 

Tại sao trước kia hắn ức h.i.ế.p ta đến thế, mà ta còn phải bỏ qua mọi chuyện, xoá bỏ hiềm khích?

 

Hơn nữa, giờ ta không thích Thẩm Hạc Quân, không thích Việt Minh, cũng không thích Hà Thanh Vi.

 

Ba người bọn họ có thể cùng nhau dựng một vở tuồng.

 

Chỉ khiến người ta cảm thấy buồn nôn mà thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Hạc Quân thấy ta im lặng, tưởng rằng có hy vọng, vội vàng nói:

 

“Thước Ngân, ta đưa nàng về nhà, được không?”

 

“Không được.” 

 

Ta đáp lại, bình tĩnh đến lạ thường.

 

“Không được! A tỷ là của ta!”

 

Đó là giọng của Cửu hoàng tử.

 

17

 

Vừa nghe thấy hai chữ "A tỷ", ánh mắt của Việt Minh lập tức trở nên u ám độc địa.

 

Đệ ấy lạnh giọng chất vấn:

 

“Đây là ai? Sao lại gọi tỷ là A tỷ?”

 

Sắc mặt của Việt Minh càng thêm giận dữ, chỉ tay vào ta, mắng như pháo nổ:

 

“Thạ Tước Ngân, chúng ta từ Hồ Châu đến kinh thành, vất vả tìm tỷ suốt hai năm, tỷ chính là lấy cách này để đáp lại chúng ta sao?”

 

“Khó trách gì tỷ không chịu quay về, thì ra là ở kinh thành có thêm một ‘đệ đệ’! Chỉ không biết là đệ đệ thật, hay là ‘tình đệ đệ’!”

 

“Bốp!”

 

Một tiếng vang giòn giã.

 

Ta không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, vung tay tát đệ ấy một cái.

 

“Việt Minh, ngươi đã quá giới hạn rồi.”

 

Đã không còn liên quan gì đến nhau.

 

Thì dựa vào đâu mà đệ ấy quản chuyện của ta?

 

Huống hồ, ta cũng không thể để người khác bôi nhọ Cửu hoàng tử như vậy.O Mai d.a.o muoi

 

Việt Minh kinh ngạc không thể tin nổi, gào lên đầy phẫn nộ:

 

“Tạ Thước Ngân, tỷ lại vì một kẻ ngoài mà đánh ta!”

 

Cửu hoàng tử thì chẳng lấy làm phiền, ngắm nghía kẻ vừa đến một hồi, rồi bật cười.

 

Cửu hoàng tử ngẩng cao đầu, đầy kiêu hãnh:

 

“Ta mới không phải người ngoài. Tạ Thước Ngân chính là A tỷ của ta, A tỷ là A tỷ, là A tỉ của một mình ta. Còn các ngươi là cái gì? Cũng dám đòi đưa A tỷ ta đi sao?”

 

Sắc mặt Thẩm Hạc Quân từ lâu đã dậy sóng.

 

Hắn thấy bất lực.

 

Nhưng hắn hiểu, nếu không đưa được Thước Ngân trở về, cả đời này hắn sẽ ân hận.

 

Vì vậy, hắn lại một lần nữa lùi bước.

 

“Thước Ngân, chỉ cần nàng đồng ý, ta cũng chấp nhận đưa ‘đệ đệ mới’ của nàng cùng về Thẩm phủ.”

 

Người không biết, còn tưởng hắn yêu ta sâu đậm đến thế nào.

 

Nhưng cái gọi là “thâm tình” đó đã hết hạn từ lâu rồi.

 

Ta không cần nữa.

 

Cửu hoàng tử thì vừa kỳ lạ vừa đáng yêu.

 

“Ể? Ngươi là vương thúc nào của ta vậy? Mà cũng đòi đưa bản hoàng tử đi? Ngươi thử đưa bản hoàng tử đi xem, tin không, phụ hoàng ta sẽ lấy đầu ngươi ngay tức khắc?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com