Thước Ngân

Chương 11



Còn Hạ Thanh Vi thì hận ta thấu xương, vẫn ở lại kinh thành.

 

Khi mũi d.a.o nhọn của Hạ Thanh Vi đ.â.m về phía ta, ta hoàn toàn có thể tránh được.

 

Vì Cửu hoàng tử đã phái người bảo vệ ta.

 

Nhưng Thẩm Hạc Quân lại chắn trước mặt ta, lãnh trọn một d.a.o ấy.

 

Hạ Thanh Vi sững sờ, rồi gào lên điên loạn:

 

“Thẩm ca ca! Thẩm Hạc Quân! Huynh lại thích tiện nhân này đến vậy sao!”

 

Nàng vừa khóc vừa cười, dáng vẻ phát cuồng:

 

“Nàng ta không xứng đâu, Thẩm ca ca, huynh quên rồi sao? Tiệc Tổng giác năm ấy, lời nói nụ cười, chúng ta mới là thanh mai trúc mã mà!”

 

Nhưng bất kể nàng nói gì, Thẩm Hạc Quân đều không đáp lời.

 

Hắn ôm lấy vết thương, đôi mắt không rời khỏi ta:

 

“…Nàng… nàng không bị thương chứ?”

 

Ta khẽ thở dài.

 

Không biết nên phản ứng thế nào.

 

Ta ra hiệu cho mấy thị vệ kéo Hạ Thanh Vi đi.

 

Giữa đường giữa chợ mà hành thích, nên xử thế nào thì cứ theo luật mà xử.O mai d.a.o muoi

 

Thẩm Hạc Quân cười khổ như thể giễu mình:

 

“Thước Ngân, nàng từng cứu mạng ta, ta cho rằng cưới nàng là trả xong món nợ ấy, nhưng giờ mới biết, là ta còn nợ nàng nhiều hơn nữa.”

 

“Nàng gánh vác Thẩm gia suốt ba năm, biết bao vất vả. Ta thay nàng đỡ một dao, không phải để uy h.i.ế.p nàng. Ta… ta chỉ muốn nàng nhìn thấy tấm lòng ta.”

 

Thật sao?

 

Trong lòng ta cuối cùng cũng gợn chút rung động.

 

Nhưng rất nhanh, lại tan biến sạch.

 

Ta nói:

 

“Không thể quay lại được nữa rồi. Ngươi còn nhớ Triệu phu nhân không?”

 

Thẩm Hạc Quân khựng lại.

 

Triệu phu nhân là thê tử của đồng liêu hắn.

 

Vì vị đồng liêu kia lằng nhằng không dứt với biểu muội, nên hai người hòa ly.

 

Nhưng sau đó, vị đồng liêu ấy lại thức tỉnh, đuổi theo Triệu phu nhân đến tận Thanh Châu, vậy mà Triêụ phu nhân vẫn không thay đổi ý định.

 

Chuyện ấy từng ầm ĩ khắp nơi, Thẩm Hạc Quân cũng từng xót xa nhắc đi nhắc lại.

 

Hôm sinh nhật Hạ Thanh Vi, ta đề xuất hòa ly.

 

Ta còn nhớ rất rõ những lời hắn và Việt Minh khi ấy:

 

Họ nói ta chỉ đang dùng chuyện này để uy h.i.ế.p họ, rằng ta căn bản không nỡ rời đi.

 

Nhưng…

 

Chỉ vì ta từng không nỡ, từng một lòng một dạ đối tốt với họ, mà họ có thể hết lần này đến lần khác phớt lờ nỗi tủi thân của ta sao?

 

Tủi thân của ta, trong mắt họ lại xấu xí và đáng khinh đến thế ư?

 

Nếu ta tha thứ cho Thẩm Hạc Quân và Việt Minh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vậy chẳng phải là phụ lòng Tạ Thước Ngân năm xưa rồi sao?

 

Thật lâu, thật lâu sau đó…

 

Ta và Thẩm Hạc Quân chỉ lặng lẽ nhìn nhau, không nói một lời.

 

Cuối cùng, hắn mặt mày tái nhợt, luống cuống rời đi.

 

Hắn thống khổ tuyệt vọng nói:

 

“Xin lỗi.”

 

Thì có sao đâu?

 

Chính vì sự do dự và phản bội của hắn, ta mới đến được kinh thành.

 

Huống hồ…

 

Cửu hoàng tử có ý muốn tác thành ta và Tam hoàng tử.

 

Tam hoàng tử cũng từng nhắc đến chuyện hôn sự.

 

Khi ấy, ngài ấy nhìn ta, nghiêm trang vô cùng:

 

“Ta chỉ cưới người ta yêu, từ nay rời xa triều chính, sống đời thong dong.”

 

Điều đó, lại vừa hay, cũng là điều ta mong mỏi.

 

Mẫu thân của Tam hoàng tử không hiển quý, ngài không có khả năng kế vị.

 

Nếu ngài ấy cưới một kẻ xuất thân nơi núi rừng như ta, lại càng khiến Thái tử an tâm.

 

Có người xem ta như cỏ rác.

 

Lại có người quý ta như châu báu.

 

Vừa hay, ta có đủ dứt khoát để rời đi.

 

Cũng có đủ bình thản để chọn lại một người xứng đáng hơn.O Mai d.a.o muoi

 

20

 

Ngày ta gả cho Tam hoàng tử, nghe tin Thẩm Hạc Quân vì tự ý rời khỏi Hồ Châu mà lại bị giáng chức thêm lần nữa.

 

Trên đường, hắn mắc phải mấy chứng bệnh liền, chỉ riêng tiền thuốc thôi đã tiêu gần hết một nửa gia sản.

 

Về sau, nghe nói hắn chưa đến bốn mươi tuổi đã u uất mà qua đời.

 

Trước lúc c.h.ế.t, còn gặp một tên tiểu ăn mày.

 

Hai người đánh nhau một trận, Thẩm Hạc Quân nôn m.á.u đầy đất.

 

Tên tiểu ăn mày kia tự xưng là Việt Minh, không nơi nương tựa, không chốn gọi là nhà.

 

Tam hoàng tử hỏi ta:

 

“Nàng có tiếc nuối gì không?”

 

Ta mỉm cười, khẽ lắc đầu.

 

Sao lại có thể chứ?

 

Là tỷ đệ một thời, nhưng duyên đã tận.

 

Từ nay về sau, chỉ là người xa lạ.

 

- Hoàn văn -



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com