Mẹ của Cố Tây Thành đã sớm tái giá với người khác.
Còn người cha giàu có mà Cố Tây Thành nhận lại theo sự xúi giục của Hà Tuyết Liên, hiện tại chẳng qua chỉ là một kẻ vừa được thả ra khỏi trại cải tạo lao động.
Hà Tuyết Liên vẽ ra một viễn cảnh tốt đẹp cho Cố Tây Thành, chỉ cần nhận lại người cha đó.
Bây giờ phục vụ chu đáo, sau này ông ta phát tài, thì tài sản chẳng phải đều sẽ là của Cố Tây Thành sao.
Họ nghĩ thật đẹp đẽ.
Thế nhưng họ tuyệt đối không ngờ được, cha ruột của Cố Tây Thành lại đột ngột đổi ý, không muốn nhận người con trai này nữa.
An Hành Chu đem chuyện nghe được ở điểm tập trung thanh niên trí thức kể cho tôi nghe như một chuyện cười.
Tôi thực sự bật cười.
Nhưng, tôi hiểu được.
Đó có lẽ là sự di truyền, đời sau thừa hưởng bản chất đê tiện và ích kỷ trong xương tủy của đời trước.
Cố Tây Thành chắc hẳn chưa từng nghĩ đến, nếu kiếp trước anh ta không có một công việc đàng hoàng trong thành phố, không có một tấm bằng tốt nghiệp đại học danh giá.
Thì người kia sao có thể nhận anh ta được?
Còn Hà Tuyết Liên dẫn Cố Tây Thành đi nhận thân, lúc đó người cha kia vừa mới được thả, tay trắng không có gì.
Bỗng dưng xuất hiện một người con trai là phó đội trưởng đội sản xuất, không nhận thì phí quá.
Nhưng bây giờ Cố Tây Thành gặp chuyện, đối với ông ta, Cố Tây Thành không còn là chỗ dựa mà trở thành gánh nặng, thì bị vứt bỏ là điều tất yếu.
Cũng giống như việc trước đây Cố Tây Thành đối với tôi còn coi là tạm được.
Nhưng khi có một Hà Tuyết Liên đẹp hơn tôi, biết làm nũng, biết dỗ dành hơn tôi xuất hiện, Cố Tây Thành cũng đã đưa ra lựa chọn như thế.
Cố Tây Thành không còn là người của đội sản xuất chúng tôi nữa.
Còn vấn đề của Hà Tuyết Liên thì không lớn, nhưng lại khó xử lý hơn.
Chuyện vu oan cho tôi, cô ta chỉ cần nói một câu xin lỗi, bảo là bản thân nhầm lẫn là xong.
Còn giữa cô ta và Cố Tây Thành chỉ có chút mập mờ trên bề mặt, chưa có gì thực chất, nên cũng khó mà xử phạt.
Bí thư đề nghị với đội trưởng:
“Vu oan cho một đồng chí tốt, cho thấy căn cơ tư tưởng và tác phong vẫn có vấn đề.
“Chúng ta không tiện xử lý thì cứ phản ánh trung thực lên công xã, chờ công xã đưa ra quyết định.
“Không thể để đồng chí Mạn Thanh chịu ấm ức. Nếu xử lý không công bằng, sẽ khiến các thành viên khác trong đội nản lòng.”
Đội trưởng đồng ý.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chỉ là khi kết quả xử lý từ công xã còn chưa gửi xuống, Hà Tuyết Liên đã biến mất.
11
Đội trưởng và bí thư hỏi thăm những người ở điểm tập trung thanh niên trí thức, không ai biết Hà Tuyết Liên đã đi đâu.
Sau chuyện đó, mọi người đều tránh xa cô ta như tránh tà, sợ dính vào sẽ gặp xui xẻo, nên thật sự chẳng ai biết cô ta đi đâu cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nghĩ, chắc chắn có một người biết cô ta đã đi đâu.
Tôi và An Hành Chu cùng đội trưởng, bí thư, tìm đến Cố Tây Thành.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi c.h.ế.t sững.
Căn nhà tranh xập xệ, Cố Tây Thành lôi thôi nằm dài trên tấm chiếu cỏ, tiện tay rút một cọng rơm ra xỉa răng, người nồng nặc mùi rượu.
Tôi không thể tin nổi, phải lùi lại một bước.
An Hành Chu bước lên hai bước, chắn trước mặt tôi.
Đội trưởng hỏi: “Cậu có biết Hà Tuyết Liên đi đâu không?”
Cố Tây Thành lười biếng liếc chúng tôi một cái, đặc biệt khi thấy tôi được An Hành Chu bảo vệ sau lưng, anh ta cười khẩy:
“Ai mà biết? Cô ta nói muốn về nhà, rồi đi vào núi.”
Đội trưởng và bí thư nhìn nhau.
Ngọn núi chỗ chúng tôi tuy không kéo dài ngàn dặm, nhưng rất sâu, nghe nói trong đó có sói và các loài dã thú khác.
Chỉ có người trưởng thành đi theo nhóm mới dám vào trong đó.
Cha tôi cũng chính là gặp chuyện ở trong núi đó mà hy sinh.
Tôi rất ghét Hà Tuyết Liên, nhưng dù sao đó cũng là một mạng người.
Đội trưởng và bí thư quay người rời đi, chắc là đi điều người vào núi sâu cứu người.
Tôi giận dữ nhìn Cố Tây Thành:
“Anh không phải thích cô ta sao? Sao không ngăn lại, để mặc cô ta đi tìm cái chết?”
Cố Tây Thành liếc tôi một cái như ban phát, nói:
“Thích à?”
“Thích là thứ gì đó quý giá lắm sao?”
“Trước đây tôi cũng thích cô mà? Cô còn thích tôi nữa không?”
Tôi nhìn anh ta đầy thất vọng.
Cố Tây Thành trước kia có tham vọng và tính toán, nhưng dù sao cũng còn là người có chí tiến thủ.
Còn bây giờ, anh ta sa sút đến mức chẳng khác nào bùn nhão không thể đỡ nổi.
An Hành Chu không muốn tôi tiếp tục vướng víu với Cố Tây Thành, nhẹ giọng nói:
“Đội trưởng đã cử người đi tìm rồi, chúng ta cũng đến xem thử có giúp được gì không?”
Tôi gật đầu, cùng An Hành Chu rời đi, không quay đầu nhìn kẻ đang nằm bẹp trên giường kia thêm một lần nào nữa.
Đúng lúc đang vào vụ thu hoạch, đội sản xuất không thể điều quá nhiều lao động khỏe mạnh.
Tôi chủ động đứng ra nói:
“Để tôi đi.”
“Cha tôi từng kể cho tôi về địa hình trong núi, ông còn vẽ sơ đồ đơn giản, đồng chí An Hành Chu hiện đang giúp tôi vẽ thêm vài bản đồ, lát nữa sẽ phát cho mọi người.”