Thôn Dã Cũng Có Mùa Xuân

Chương 8



Bí thư hỏi: “Cha mẹ anh ta là ai? Ở đâu?”

 

Môi Cố Tây Thành bắt đầu run rẩy, anh lắc đầu với tôi: “Mạn Thanh, Mạn Thanh...”

 

Anh ta không nói được gì khác, chỉ nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn.

 

Đội trưởng là người bản địa chính gốc, được bí thư gợi ý, ông hỏi:

 

“Đại đội chúng ta từng có một người tên là Phương Yến, lấy chồng ở huyện bên họ Cố.

 

“Chồng cô ta vì đầu cơ tích trữ mà bị bắt đi cải tạo, Phương Yến lúc đó mang bầu quay về nhà mẹ đẻ một lần.

 

“Sau đó cha mẹ mất, cô ta cũng không quay lại nữa. Vậy, họ chính là cha mẹ ruột của anh ta sao?”

 

Tôi gật đầu, nói:

 

“Anh tôi bị bỏ trước cửa nhà tôi, rồi được cha mẹ tôi nuôi dưỡng. Không để lại tín vật gì cả.

 

“Cha mẹ tôi từng đoán họ là cha mẹ ruột của anh, nhưng không dám chắc chắn, cũng không dám đi dò hỏi, là vì muốn tốt cho anh ấy.”

 

“Nhưng, dạo trước tôi đến thị trấn, tình cờ thấy anh ấy gọi một người là cha.

 

“Tôi đi tìm hiểu mới biết, người đàn ông đó đã được thả ra.”

 

Sắc mặt Cố Tây Thành lúc xanh lúc trắng.

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ: lần này mới thật sự là xong rồi.

 

Ai dám đề cử con trai của một người từng bị cải tạo lao động làm học viên công nông binh để vào đại học chứ?

 

Cha mẹ tôi là liệt sĩ được toàn khu ca ngợi, sau khi tôi lớn lên, khu đã trao cho tôi một suất chỉ tiêu vào đại học.

 

Tôi có thể được đề cử làm học viên công nông binh để đi học.

 

Cố Tây Thành cầu xin, tôi liền nhường lại cho anh ta.

 

Cố Tây Thành tốt nghiệp đại học, được phân công một công việc tốt, từ đó không cần phải lao động ở đồng ruộng nữa.

 

Cha Cố phát tài nhờ vận may, vài năm sau lại đón đúng làn gió cải cách mở cửa, giàu lên nhanh chóng.

 

Cố Tây Thành nhận lại cha mẹ, còn tìm quan hệ giúp Hà Tuyết Liên quay về thành phố, duy chỉ quên mất tôi – người vợ đã kết hôn với anh ta ở vùng quê.

 

Giờ thì thân phận cha Cố từng là người cải tạo lao động đã bị phơi bày.

 

Cố Tây Thành sẽ không thể qua được xét duyệt chính trị, chuyện vào đại học là hoàn toàn không thể.

 

Hà Tuyết Liên khoanh tay trước ngực, dùng dáng vẻ kiêu ngạo xem thường tất cả nhìn về phía chúng tôi:

 

“Đám người các người, tầm nhìn thiển cận. Ba của Tây Thành sau này là đại phú hào ở Thâm Thành, đúng là đồ chó xem người bằng nửa con mắt.”

 

“Hà Tuyết Liên, đủ rồi đấy!” Cố Tây Thành quát lên.

 

Hà Tuyết Liên hoảng hốt: “Em chỉ đang bất bình thay cho anh thôi mà!”

 

Cố Tây Thành lạnh lùng nhìn cô ta:

 

“Không cần, nếu không phải do cô xúi giục tôi nhận lại cha mẹ, tôi đã không rơi vào bước đường này.”

 

Hà Tuyết Liên bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Tây Thành dọa sợ, lùi lại hai bước, sau đó uất ức chen khỏi đám đông đang hóng chuyện rồi bỏ chạy.

 

Tôi cũng biết giả vờ tủi thân đấy chứ.

 

Chỉ cần nghĩ đến những tủi nhục kiếp trước, chẳng cần diễn, nước mắt tôi đã tự rơi xuống rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi nghẹn ngào nói:

 

“Anh à, em cũng không muốn nói chuyện phân nhà đâu, nhưng chắc là vì trong người chúng ta chảy dòng m.á.u khác nhau, nên anh cứ bênh người ngoài mà nghi oan cho em.”

 

Cố Tây Thành bước đến cạnh tôi, giọng dịu dàng:

 

“Mạn Thanh, cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”

 

Tôi giả vờ ngơ ngác nhìn anh ta:

 

“Ý anh là gì?”

 

“Mạn Thanh, anh không cố ý lạnh nhạt với em đâu, chẳng qua thấy em đi lại với An Hành Chu – loại phần tử lạc hậu như vậy – nên anh mới lo lắng, nóng lòng quá mới nặng lời.

 

“Sau này chúng ta kết hôn rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện như thế nữa.”

 

Tôi không nhịn được bật cười khẩy.

 

Bí thư phải vòng tay ôm ngang eo giữ chặt đội trưởng, nếu không đôi chân đội trưởng đã đá thẳng vào người Cố Tây Thành rồi.

 

“Đồ c.h.ế.t tiệt, biết xấu hổ một chút đi! Tôi còn đứng đây!

 

“Vợ chồng lão Trần hy sinh vì làng này, con gái họ cũng là con gái của làng, là con gái ruột của tôi!

 

“Chỉ cần tôi còn sống ngày nào, tôi tuyệt đối không để cậu ức h.i.ế.p Mạn Thanh!”

 

Những người dân xung quanh đồng loạt hùa theo.

 

Tôi cũng nhìn Cố Tây Thành và nói:

 

“Giữa tôi và An Hành Chu trong sáng rõ ràng, anh tin hay không tùy anh, nhưng xin anh đừng tùy tiện mở miệng bôi nhọ người khác.”

 

Vừa dứt lời, tôi liền nhìn thấy An Hành Chu đứng trong đám đông đang vây xem.

 

Anh khẽ cười, trong nụ cười ấy ẩn chứa một nỗi cô đơn mà tôi không thể hiểu nổi.

 

10

 

Vấn đề giữa Cố Tây Thành và Hà Tuyết Liên, phần lớn trách nhiệm thuộc về Cố Tây Thành.

 

Đội sản xuất thậm chí còn tổ chức một cuộc họp chuyên đề để thảo luận về việc đi hay ở của Cố Tây Thành.

 

Trước tiên, Cố Tây Thành bị cách chức khỏi vị trí phó đội trưởng tổ hai – chức vụ mà anh ta từng rất tự hào.

 

Theo lời đội trưởng, trao quyền cho một người như vậy, chính là vô cùng vô trách nhiệm với các đội viên khác.

 

Không ai phản đối, kể cả những người từng nhận ơn huệ từ Cố Tây Thành.

 

Bởi vì việc anh ta làm vì Hà Tuyết Liên thật sự quá mức.

 

Có người nói, anh ta như bị hỏng não, làm lợi cho người nhà mà cũng trắng trợn như vậy, coi những người khác mù hết sao.

 

Tiếp theo là vấn đề thân phận của Cố Tây Thành, đội sản xuất cũng đã cử người đi xác minh.

 

Cố Tây Thành đúng là đứa trẻ sơ sinh mà đội trưởng từng nhắc đến.

 

Nói cách khác, anh ta chính là con trai của kẻ từng bị cải tạo lao động.

 

Trong thời đại bây giờ của chúng tôi, lập trường chính trị và thành phần gia đình gần như quyết định tất cả, tiền đồ của Cố Tây Thành coi như đã bị hủy hoàn toàn.

 

Không cần phân nhà, đội sản xuất đã đứng ra xử lý, chuyển hộ khẩu của anh ta về với gia đình cha ruột.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Chỉ là giữa chừng xảy ra một biến cố.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com