Hà Tuyết Liên lại không hiểu được trọng lượng lời nói của bí thư, cô ta xưa nay vừa độc ác vừa ngu ngốc, chỉ là kiếp trước vận may của cô ta quá tốt, chuyện gì cũng xuôi theo ý muốn.
Chỉ có Trần Tây Thành là hoảng loạn thật sự.
Anh ta vội vàng hỏi bí thư: “Sao lại là đơn xin vào Đảng của Trần Mạn Thanh, chẳng phải là tôi đã nộp đơn sao?”
Đội trưởng nghiêm giọng: “Cậu còn dám nhắc đến chuyện này à?”
“Đại đội sản xuất tin tưởng cậu, để cậu làm phó đội trưởng của tổ hai, nhưng cậu đã làm tròn trách nhiệm chưa?”
“Hà Tuyết Liên thuộc thành phần Hắc Thất Loại, nhà nước đưa cô ta về nông thôn là để tiếp nhận giáo dục, sửa bỏ thói quen đặc quyền.”
*黑七類 (hēi qī lèi) nghĩa là "Bảy loại phần tử đen" — là một thuật ngữ mang tính chính trị từng được sử dụng rộng rãi trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc (1966–1976).
Cụ thể, "Hắc Thất Loại" (黑七類) chỉ 7 nhóm người bị coi là kẻ thù của giai cấp vô sản, bao gồm: Địa chủ (地主), Phú nông (富農 – nông dân giàu có), Phản động (反革命), Phần tử xấu (壞分子), Phần tử cánh hữu (右派分子), Gián điệp (特務), Giặc tư sản hoặc thành phần tư sản (資本家).
“Còn cậu thì sao, không những không giúp cô ta tiến bộ, mà còn bị cô ta đồng hóa, lạm dụng chức quyền để thiên vị, mưu lợi cá nhân.”
Đây là lời buộc tội nghiêm trọng nhất trong thời đại này, mặc dù chỉ vài năm sau, thân phận của Hà Tuyết Liên sẽ không còn là vấn đề.
Nhưng Trần Tây Thành thì không biết chuyện tương lai.
Sắc mặt anh ta tái mét, cảm thấy cuộc đời mình lần này coi như chấm hết.
Hà Tuyết Liên đứng chắn trước mặt Trần Tây Thành, ra vẻ dũng cảm, nói với đội trưởng:
“Dù ông là đội trưởng, ông cũng không thể nói Trần Tây Thành như vậy, là do sức khỏe tôi yếu nên anh ấy mới...”
“Câm miệng!”
Lời của Hà Tuyết Liên còn chưa nói hết, đã bị Trần Tây Thành quát lớn.
Hà Tuyết Liên lập tức tỏ ra uất ức: “Em đang giúp anh, vậy mà anh lại mắng em, anh không còn yêu em nữa rồi!”
Trần Tây Thành giờ chẳng còn quan tâm gì đến yêu với đương nữa, anh ta chỉ biết rằng tiền đồ của mình đã bị người phụ nữ trước mặt hủy hoại.
Ánh mắt anh ta đầy hung ác, trừng trừng nhìn Hà Tuyết Liên.
Tôi khẽ cười.
Đây chính là tình yêu “chết cũng không rời” của họ sao?
Thì ra lại mong manh đến vậy.
9
Tôi không thể không nhớ lại kiếp trước, khi đó tôi lê tấm thân bệnh tật đến nhà họ Cố.
Cả nhà bọn họ đứng trên bậc thềm cao, cúi đầu nhìn tôi.
Ánh mắt dò xét và khinh thường của họ khiến tôi cảm thấy mình không phải là con dâu của họ, mà chỉ là một bà con nghèo đến để xin xỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Họ bình phẩm về bộ quần áo tầm thường và khí chất quê mùa, không ra dáng chút nào của tôi.
“Tiểu Tuyết nói rồi, cô ta phẩm hạnh thấp kém, loại người như thế không xứng bước vào cửa nhà họ Cố.”
Nhà họ Cố là gia đình phát tài nhờ theo làn sóng cải cách mở cửa, tất nhiên sẽ khinh thường một cô con dâu từ nông thôn như tôi.
Thế nhưng cải cách mở cửa mới được mấy năm, họ đã quên mất chính cha mẹ tôi là người đã cưu mang Cố Tây Thành, là người đã nhường phần ăn cho anh ta, cực khổ nuôi dưỡng con trai họ trưởng thành.
Lúc đó, Hà Tuyết Liên – người sắp trở thành con dâu nhà họ Cố – đứng bên cạnh Cố Tây Thành, mười ngón tay đan vào nhau với anh ta.
Tôi đang bên bờ vực sống chết, còn họ thì hạnh phúc viên mãn.
Còn bây giờ thì sao, sự tái sinh của tôi đã phá vỡ hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời của họ.
Nhất Phiến Băng Tâm
Cố Tây Thành còn có thể yêu một tiểu thư tư sản mà ai cũng né tránh sao?
Hà Tuyết Liên còn có thể yêu một người trắng tay, chưa nhận lại gia đình họ Cố như Cố Tây Thành sao?
Câu trả lời chắc chắn là không.
Tôi cười lạnh, nhìn hai người họ cắn xé nhau như chó đánh nhau, đầy lông bay tứ tung.
Đội trưởng và bí thư không chịu nổi nữa, bắt đầu bảo mọi người quay lại làm việc.
Tôi lớn tiếng nói: “Mọi người đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói.”
Bí thư dịu dàng hỏi tôi: “Mạn Thanh, còn chuyện gì nữa sao?”
“Tôi muốn phân nhà với Cố Tây Thành!”
Giọng tôi vang dội, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Đội trưởng hỏi: “Phân nhà gì cơ? Cố Tây Thành là ai?”
Bí thư nhanh nhạy hỏi: “Cha mẹ anh ta họ Cố? Cha mẹ anh ta còn sống à?”
Tôi gật đầu.
Cố Tây Thành nhìn tôi đầy kinh ngạc và nghi ngờ.
Người trong đội chỉ biết cha mẹ tôi từng cưu mang Cố Tây Thành, chứ không hề biết cha mẹ ruột của anh ta là ai, ai cũng tưởng cha mẹ anh đã mất từ lâu.
Cha mẹ tôi luôn giấu kín thân phận của cha mẹ Cố Tây Thành, thật ra là vì muốn tốt cho anh ta.
Nhưng về sau, Cố Tây Thành lại oán hận cha mẹ tôi, cho rằng chính vì họ giấu giếm nên anh mới không thể đoàn tụ với cha mẹ giàu có.
Sau đó, anh ta dồn hết oán hận lên người tôi.
Anh hoàn toàn quên mất rằng, trước đấy anh ta đã tìm được cha mẹ ruột của mình, chỉ là bản thân anh ta không muốn nhận lại mà thôi.