Đội trưởng mặt thì hằm hằm nhưng lòng lại mềm, dù sao cũng là người đã nhìn tôi lớn lên, ông vẫn đứng ra nói giúp tôi vài câu, mắng tôi mấy lời trước mặt mọi người, rồi hứa sẽ giúp Hà Tuyết Liên tìm lại chiếc nhẫn, xem như kết thúc mọi chuyện.
Nhất Phiến Băng Tâm
Lúc đó, tôi hận Trần Tây Thành đến tận xương tủy.
Chiếc nhẫn của Hà Tuyết Liên sau đó đã được tìm thấy, cô ta giải thích rằng do vô ý làm rơi vào sâu trong hành lý, bị một đống đồ linh tinh che khuất.
Nhưng đến lúc tôi chết, vẫn không chờ được lời xin lỗi nào từ cô ta.
Tôi bước thẳng vào cửa đại đội sản xuất.
Đội trưởng nhìn thấy tôi trước, liền nói:
“Mạn Thanh, cô đến đúng lúc lắm, có người nói cô ăn trộm, tôi thì không tin, cô xem nên giải quyết thế nào?”
Trần Tây Thành nhìn tôi, nghiêm giọng nói:
“Mạn Thanh, làm sai thì nên dũng cảm nhận lỗi, nếu không thì em có lỗi với danh nghĩa liệt sĩ của ba mẹ em.”
Tôi liếc xéo Trần Tây Thành một cái, anh ta không xứng để tôi nhìn thẳng.
Tôi nói với đội trưởng:
“Chỉ dựa vào việc tôi từng đến ký túc xá thì không đủ để chứng minh tôi ăn trộm.
“Nhưng để chứng minh mình trong sạch, tôi đồng ý để mọi người lục soát phòng tôi.
“Tuy nhiên, không thể chỉ lục phòng tôi, đồ cô ta làm mất là ở ký túc xá, thì ký túc xá cũng phải kiểm tra.”
Đội trưởng gật đầu, rồi ra ngoài gọi người đến.
Hà Tuyết Liên nép vào lòng Trần Tây Thành, nở một nụ cười đắc ý vô cùng.
Đó là nụ cười khi kế hoạch đã thành công.
Nhưng làm sao tôi có thể để cô ta được như ý chứ?
Muốn vào ở nhà tôi à? Vậy thì cùng Trần Tây Thành cút khỏi đây đi!
8
Trước cửa nhà tôi đã tụ tập không ít người.
Tất cả là nhờ Hà Tuyết Liên ra sức rêu rao cùng với sự phối hợp của Trần Tây Thành, mọi người đều bỏ cả công việc, thà mất công điểm cũng phải đến xem cho bằng được.
Tiếng bàn tán xôn xao, không chỉ có đánh giá về tôi, mà còn có một số người nói về Trần Tây Thành, nói anh ta không có tình nghĩa, cha mẹ tôi đã nuôi anh bao nhiêu năm, cho dù tôi có sai, cũng không nên đi bênh vực người ngoài.
Mặt Trần Tây Thành bắt đầu nóng bừng lên.
Bí thư nghe tin cũng vội vàng quay về.
Đợi mọi người đến đủ, đội trưởng chọn vài người vào nhà tôi để khám xét.
Bí thư nhắc họ phải cẩn thận, đừng làm hỏng đồ đạc trong nhà tôi.
Để tránh bị nói là tôi tẩu tán tang vật, tôi đứng ngay ngoài cửa, không bước vào.
Đợi hơn nửa tiếng, người đi khám xét bước ra, hoàn toàn không tìm thấy gì.
Hà Tuyết Liên không thể tin nổi, Trần Tây Thành cũng bắt đầu thấy khó xử.
Hà Tuyết Liên quay người định bỏ đi.
Tôi gọi lớn:
“Vậy giờ chúng ta đến ký túc xá của đồng chí Hà để kiểm tra chứ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đội trưởng cất cao giọng:
“Đúng vậy.”
Hà Tuyết Liên tức tối trừng mắt nhìn tôi một cái.
Tôi khẽ mỉm cười, chậm rãi đi theo phía sau đám đông.
Hai cô gái thanh niên trí thức đang ở nhà tôi nhẹ nhàng gật đầu với tôi.
Tôi nở một nụ cười cảm kích đáp lại họ.
Cho dù Hà Tuyết Liên có không cam lòng đến đâu, với nhiều người đứng xem như thế này, cô ta cũng không thể giở trò.
Trần Tây Thành dỗ dành cô ta:
“Đừng lo, chắc chắn sẽ giúp em tìm lại được.”
Nhưng Hà Tuyết Liên chẳng có chút vui mừng nào.
Cô ta thấy tôi cười với mình thì mặt càng khó coi hơn, ánh mắt dán chặt vào bên trong ký túc xá.
Thực ra mục đích ban đầu của cô ta chỉ là muốn hãm hại tôi mà thôi.
Chuyện này phải đến sau khi tôi sống lại mới hiểu rõ.
Nhưng có một điều tôi vẫn không sao hiểu nổi, là vì sao cô ta lại có ác ý lớn đến thế với tôi.
Ký túc xá của thanh niên trí thức có nhiều người ở, lẽ ra phải khó tìm kiếm.
Bí thư đề nghị:
“Nhẫn là vật nhỏ, có khi đồng chí Hà Tuyết Liên để quên ở đâu đó, vậy thì trước tiên kiểm tra hành lý của đồng chí Hà, không vấn đề gì chứ, đồng chí Hà?”
Bí thư cười hỏi Hà Tuyết Liên ngay giữa đám đông.
Hà Tuyết Liên không muốn làm mất lòng bí thư, đành nghiến răng đồng ý.
Chỉ trong vài phút, vợ của đội trưởng đã tìm thấy chiếc nhẫn trong lớp lót của chiếc vali xách tay của Hà Tuyết Liên, sau khi đưa ra cho mọi người xem, bà mới đưa lại cho cô ta.
Đội trưởng hỏi:
“Cô xem đi, có phải của cô không?”
Hà Tuyết Liên từng khoe chiếc nhẫn này trước mặt các thanh niên trí thức, cô ta chưa kịp trả lời, đã có người giành nói trước:
“Đúng là chiếc này rồi.”
Hà Tuyết Liên còn có thể nói gì nữa, chỉ đành thừa nhận đây chính là chiếc mình đã làm mất.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, như thể thật sự yên tâm vì đã tìm lại được chiếc nhẫn.
Vật bị mất vốn dĩ vẫn nằm nguyên trong vali của cô ta.
Sắc mặt đội trưởng rất khó coi:
“Lần sau giữ đồ đạc cho cẩn thận, đừng ỷ mình từ thành phố về mà tùy tiện vu oan cho những đồng chí tốt của đại đội chúng tôi.”
Bí thư cũng nói thêm:
“Đồng chí Trần Mạn Thanh đã nộp đơn xin vào Đảng, biểu hiện xuất sắc, tổ chức đã đồng ý.
“May mà chuyện này được sáng tỏ, nếu không thì Hà Tuyết Liên, cô chính là đang vu khống một Đảng viên của chúng tôi, đó là hành vi thể hiện sự thiếu tin tưởng vào Đảng.”
Bí thư đại đội xưa nay là người ôn hòa, nhưng ông cũng không thể chịu nổi những trò gây rối của Hà Tuyết Liên.