“Mạn Thanh, em không nên tự ý đi tìm đội trưởng và bí thư mà không bàn với anh trước.”
Trần Tây Thành chất vấn tôi.
Anh thất vọng nhìn tôi, đã quen với việc tôi luôn là người cúi đầu trước.
Nhưng thật ra, người thật sự thất vọng là tôi.
Chỉ cần gặp Hà Tuyết Liên, Trần Tây Thành liền đánh mất chính mình.
Lúc này anh đang chìm trong cơn tức giận vì bị mất mặt, nên anh không nhìn thấy hai cô thanh niên trí thức gầy gò đang đứng ngoài cửa, dưới chân là hành lý, vẻ mặt do dự không biết có nên bước vào hay không.
Tôi nghĩ, hôm nay khi anh gặp Hà Tuyết Liên, nhất định sẽ lại thấy thương xót cho cô gái thành phố xinh đẹp đó.
Hà Tuyết Liên luôn thể hiện ra hình ảnh mong manh yếu đuối trước mọi người, cô ta có sự cao quý mà những cô gái nông thôn không bao giờ có được.
Còn Trần Tây Thành là người mà ai ai cũng gọi là “người tốt”, anh có trách nhiệm phải chăm sóc một cô gái yếu đuối như vậy.
Sau đó, anh sẽ tìm đến đội trưởng và bí thư, nói rằng tôi không hiểu chuyện, và rằng anh sẵn sàng để thanh niên trí thức vào ở trong nhà mình.
Kiếp trước, anh ta đã làm đúng như thế.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chỉ là lần này, tôi đã ra tay trước anh một bước.
Đội trưởng và bí thư chắc chắn đã không cho anh ta sắc mặt gì tốt.
Tôi nhìn Trần Tây Thành bằng vẻ mặt uất ức:
“Anh à, em xin lỗi, em không nên tự ý quyết định. Nhưng em biết, anh là người tốt, chắc chắn sẽ không đành lòng nhìn các thanh niên trí thức không có chỗ ở, nên mới tìm đến bí thư, nhờ họ sắp xếp để họ đến ở nhà mình.”
Lời tôi nói không thể bắt bẻ được chỗ nào.
Là anh quá nóng lòng thể hiện, không chờ nổi mà vội vàng dựng lên hình ảnh tôi là kẻ không hiểu chuyện trước mặt bí thư và đội trưởng, để làm nổi bật sự vị tha và tinh thần công chính của bản thân.
Chỉ là lần này, anh tự làm tự chịu.
Trần Tây Thành bất lực cười nhẹ, giả vờ ra dáng một người anh tốt:
“Vậy lần sau có chuyện gì, nhất định phải nói trước với anh đấy nhé.”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng, rồi quay ra cửa, nở nụ cười rạng rỡ:
“Các chị là thanh niên trí thức từ thành phố đến phải không? Phòng em đã dọn dẹp xong rồi, các chị có thể vào ở luôn.”
Tôi không buồn nhìn xem mặt Trần Tây Thành đã đen lại tới mức nào.
Tôi giúp họ mang hành lý vào, đặt trong phòng của cha mẹ tôi.
Hai cô gái thanh niên trí thức nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn.
Tôi đồng ý để họ ở, nhưng tôi cũng đã nói rõ với bí thư rằng, nhà tôi có điều kiện sinh hoạt tốt hơn một chút, chỉ giúp đỡ những người thật sự có nhu cầu.
Tôi không chút để tâm, phẩy tay nói:
“Các chị là người đến hỗ trợ xây dựng nông thôn, lẽ ra phải là bọn em cảm ơn các chị mới đúng.”
Chỉ là một con sâu làm rầu nồi canh như Hà Tuyết Liên, còn lại đa phần thanh niên trí thức đều là những người thực sự làm việc.
Dù ban đầu họ cũng chưa quen với công việc đồng áng vất vả, nhưng họ vẫn cố gắng kiên trì, thậm chí có người còn ngày đêm trăn trở tìm cách nâng cao sản lượng nông sản.
Tôi thật sự rất khâm phục những người thanh niên trí thức ấy.
Trừ Hà Tuyết Liên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
4
Tôi từng nghĩ rằng nếu Hà Tuyết Liên không sống trong nhà tôi, thì chúng tôi sẽ ít gặp nhau hơn.
Nhưng thực tế không như vậy.
Tôi luôn gặp được Hà Tuyết Liên bằng đủ mọi cách.
Bên cạnh cô ta lúc nào cũng có Trần Tây Thành quan tâm chăm sóc, hỏi han đủ điều.
“Cậu có thể nói với đội trưởng giúp tôi không? Tôi thật sự không muốn ở trong ký túc xá tập thể, các cô ấy luôn xa lánh tôi.”
Thực ra là Hà Tuyết Liên mới là người bài xích người khác, đặc biệt là hai cô thanh niên trí thức sức khỏe yếu được đội trưởng sắp xếp đến ở nhà tôi.
Giọng Hà Tuyết Liên thì lại vô cùng điệu đà và đặc trưng.
Cô ta hoàn toàn không có ý thức lao động, dù Trần Tây Thành lợi dụng chức vụ, sắp xếp cho cô ta làm việc nhẹ nhất, cô ta vẫn thường xuyên xin nghỉ, làm thì lười nhác, luôn trốn tránh, đã vậy còn hay gây ra sai sót.
Nếu không phải vì người ghi công điểm nể mặt Trần Tây Thành, thì bảng công điểm của Hà Tuyết Liên thật sự không dám nhìn.
Ai cũng không muốn bị phân vào cùng tổ với Hà Tuyết Liên.
Kiếp trước, vì tư lợi cá nhân, Trần Tây Thành đã cố ý sắp xếp tôi làm cùng tổ với Hà Tuyết Liên.
Bề ngoài là để tôi giúp thanh niên trí thức quen với công việc đồng áng, thực chất là bắt tôi làm thay cho Hà Tuyết Liên.
Còn Hà Tuyết Liên thì chỉ việc xinh đẹp ngồi đó tán tỉnh Trần Tây Thành.
Cuối cùng, cô ta còn chiếm hết mọi công lao của tôi.
Còn tôi thì phải đứng ra chịu trách nhiệm cho tất cả lỗi lầm của cô ta.
Kiếp này, Hà Tuyết Liên đừng hòng có chuyện đó.
Tôi thà đi gánh phân chứ nhất quyết không để cô ta hút m.á.u mình.
Và rồi tôi thật sự đăng ký đi gánh phân.
Tôi nghe thấy Trần Tây Thành đau lòng nói:
“Tiểu Tuyết, em chịu thiệt thêm một thời gian nữa nhé.”
Hà Tuyết Liên làm nũng nói:
“Em không chịu ở nhà người khác đâu, bẩn lắm.”
Lần này Hà Tuyết Liên bị phân đến ở nhà người khác trong đội, nhưng cô ta chê nhà người ta không sạch sẽ, nên nhất quyết đòi quay về ký túc xá.
“Được được được, anh nhất định sẽ để em về ở nhà bọn anh, một ngày không gặp là nhớ vô cùng.”
Hà Tuyết Liên tiếp lời:
“Như ba thu chẳng gặp chàng.”
Tôi và An Hành Chu, người đang cầm gáo phân, nhìn nhau sững sờ.
Dường như mùi hôi thối của phân cũng không bằng sự tình tứ ghê tởm của hai người họ.
Chờ hai người họ đi xa, tôi và An Hành Chu cực kỳ ăn ý cùng giả vờ buồn nôn một cái.
Thật không ngờ, lại có người có thể tình tứ ngay trước nhà xí.
Có lẽ họ nghĩ giữa trưa chẳng ai lại mò ra đây, nên mới dám lớn gan như vậy.
Không ngờ tôi và An Hành Chu lại ở ngay sau nhà xí.