Thôn Dã Cũng Có Mùa Xuân

Chương 2



2

 

Kiếp trước, cũng tại đầu làng.

 

Trần Tây Thành nói sẽ mua kẹo sữa Đại Bạch Thố cho tôi.

 

Tôi mỉm cười đồng ý.

 

Rồi ôm đầy hy vọng chờ anh quay về.

 

Kết quả, anh đem hết chỗ kẹo đó cho nữ thanh niên trí thức Hà Tuyết Liên bị hạ đường huyết.

 

Trần Tây Thành còn đi vay tiền người khác, mua cho Hà Tuyết Liên hai đôi giày cao su, thay đi đôi giày da nhỏ mang phong cách tiểu thư tư sản, chỉ để cô ta khỏi bị người trong đội sản xuất dèm pha.

 

Giúp đỡ người khác vốn dĩ không phải sai.

 

Từ nhỏ cha mẹ đã dạy chúng tôi học tập tinh thần Lôi Phong.

 

Nhưng anh lại để Hà Tuyết Liên dọn vào ở trong nhà chúng tôi, hoàn toàn khiến tôi mất mặt.

 

Trần Tây Thành mắc bệnh sạch sẽ, nên tôi lúc nào cũng giữ cho căn nhà sạch sẽ, ngăn nắp.

 

Thậm chí đến cả chuồng heo, tôi cũng quét dọn mỗi ngày một lần.

 

Khi ấy nước máy còn chưa phổ biến, mà với một ngôi làng nghèo như chúng tôi thì càng không thể có.

 

Nước sinh hoạt của dân trong làng đều phải gánh từ một cái giếng cổ ở giữa làng.

 

Gia đình hai người của tôi và Trần Tây Thành, mỗi ngày phải gánh nước còn nhiều hơn cả nhà có sáu miệng ăn.

 

Tôi chỉ có thể tranh thủ gánh nước từ lúc trời còn tối, trước khi đi làm đồng, nếu không, gặp phải lúc cao điểm cần nước, Trần Tây Thành chờ lâu sẽ tỏ ra mất kiên nhẫn.

 

Lần này thanh niên trí thức đến đột ngột, lại trùng vào mùa vụ bận rộn, đội sản xuất chỉ có thể dọn lại căn phòng từng dùng làm nhà ăn tập thể trước đây, tạm thời làm ký túc xá cho họ.

 

Nhưng chỗ ở quá chật, chỉ đủ cho một phần người ở tạm.

 

Còn lại một số người, phải phân tán về ở nhờ các hộ dân.

 

Sau khi cha mẹ tôi mất, nhà tôi còn trống một căn phòng.

 

Căn phòng đó tôi và Trần Tây Thành vẫn giữ nguyên như cũ, không thay đổi gì, ngày nào cũng quét dọn sạch sẽ, như thể cha mẹ vẫn còn sống ở đó.

 

Kiếp trước, khi Trần Tây Thành lên trấn đón nhóm thanh niên trí thức, bí thư đội sản xuất tìm đến tôi:

 

“Mạn Thanh à, tôi biết trong lòng cô buồn, nên vẫn giữ lại căn phòng của cha mẹ cô.

 

“Nhưng mấy thanh niên trí thức xuống là để xây dựng nông thôn, không thể để họ không có chỗ ở được.”

 

Sau khi cha mẹ tôi mất, dân làng cũng đã từng giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.

 

Ai cũng khổ, vậy mà vẫn sẵn lòng đưa tay ra đỡ lấy chúng tôi.

 

Tôi không có lý do gì để từ chối cả.

 

Người phản đối là Trần Tây Thành.

 

Anh có bệnh sạch sẽ.

 

Trần Tây Thành nói với tôi:

 

“Mạn Thanh, đây là nhà của chúng ta, anh không muốn có người ngoài sống ở đây.”

 

Tôi hiểu ý của anh.

 

Anh là người hiền lành có tiếng trong đội, không thể nào tự mình đứng ra từ chối được.

 

Vì để Trần Tây Thành không khó xử, tôi đã lấy lý do là cha mẹ từng hy sinh vì làng, để giữ lại căn phòng đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng ngay sau đó, Trần Tây Thành lại để Hà Tuyết Liên dọn vào ở.

 

Tất cả mọi người đều có được một cái kết tốt đẹp, ngoại trừ tôi.

 

Ai cũng cho rằng là do Trần Tây Thành chiều tôi quá mức nên tôi mới không hiểu chuyện.

 

Từ đó về sau, bất kể xảy ra chuyện gì, người trong đội sản xuất đều cho rằng tôi đang gây chuyện, luôn thiên về phía Trần Tây Thành và Hà Tuyết Liên.

 

Ngay sau khi sống lại, việc đầu tiên tôi làm là đến đội sản xuất, chủ động đề xuất nhường lại một phòng để thanh niên trí thức ở.

 

Đội trưởng đại đội sản xuất rất ngạc nhiên.

 

Bởi vì trước đó tôi không đồng ý, nên sau đó mới phải để bí thư đến thuyết phục tôi.

 

Bí thư hỏi tôi tại sao lại thay đổi quyết định.

 

Tôi cúi đầu, bối rối nói:

 

“Anh tôi có hơi sạch sẽ, nên không muốn cho người lạ vào ở.”

 

“Nhưng mà...”

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn bí thư, ánh mắt kiên định nói:

 

“Cha mẹ tôi đều là liệt sĩ. Là con của họ, tôi không nên ích kỷ.”

 

Bí thư khen tôi:

 

“Mạn Thanh, cô là một cô gái tốt.”

 

Tôi lắc đầu:

 

“Tôi không tốt, tôi không nên vì ý của anh tôi mà vứt bỏ ý định ban đầu của mình.”

 

Bí thư nói:

 

“Có được nhận thức như vậy là tốt, hãy tiếp tục phát huy, cố gắng thể hiện thật tốt.”

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Đội trưởng đại đội đứng bên hỏi tôi:

 

“Trần Tây Thành thật sự từng nói không muốn người khác ở trong nhà sao?”

 

Tôi giả vờ ngượng ngùng gật đầu, rồi nhờ họ giữ kín chuyện này:

 

“Anh tôi ngại ngùng, không biết từ chối, nên mới nhờ tôi ra mặt. Mong hai anh đừng nói lại với anh ấy, tôi sẽ thuyết phục anh tôi đồng ý.”

 

Sắc mặt đội trưởng lập tức trở nên khó coi.

 

Tôi biết ông ấy tức giận vì điều gì.

 

Bí thư tiễn tôi ra cửa, rồi rất nhanh đã quay lại bên trong.

 

Tôi đứng ở góc tường, nghe thấy đội trưởng mắng một câu:

 

“Cái đồ c.h.ế.t tiệt! Một mặt thì tìm tôi làm người giới thiệu để vào Đảng, nói muốn phục vụ Đảng.

 

“Một mặt lại giở trò, cản trở công việc đón thanh niên trí thức của đại đội.”

 

“Lão Vương à, đừng tức nữa. Trong đội đâu chỉ có mình hắn là có văn hóa.

 

“Con bé Mạn Thanh từ trước tới giờ luôn hiểu chuyện, việc trong nhà đều do nó làm, bình thường cũng tích cực giúp đỡ người già neo đơn trong làng.”

 

“Ông nói đúng. Mạn Thanh năm đó cũng thi đậu cấp ba.

 

“Chỉ là đã nhường cơ hội đi học lại cho Tây Thành.

 

“Nói ra thì Mạn Thanh mới thật sự là con ruột của ông bà Trần, mới là gốc gác đỏ thật sự đấy.”

 

Tôi không nghe tiếp nữa, chỉ mỉm cười, rồi bước chân nhẹ nhàng rời khỏi đội sản xuất.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com