Tin tức Mèo Hoang bị thương nặng được người của Quảng An Đường truyền đến khiến sắc mặt Sở Tiêu Tiêu trở nên nghiêm trọng, nhịp thở cũng rối loạn. Mèo hoang là người bạn thân nhất của cô, quen biết đã 10 năm. Cô không thể ngờ sẽ có một ngày, Mèo Hoang lại nằm trên bàn mổ của cô.
Phó Diệc Thần siết chặt bàn tay lạnh như băng của cô, nhẹ giọng an ủi: "Tiêu Tiêu, không sao đâu, Mèo Hoang nhất định sẽ vượt qua, cô ấy sẽ chờ em."
Sở Tiêu Tiêu cố gắng kiềm chế cảm xúc, hít thở sâu để giữ bình tĩnh. Cô không được phép hoảng loạn. Chuyến trở về Thành phố A lần này, cô cần thật sự vững vàng, vì Mèo Hoang vẫn cần cô.
Hít sâu vài hơi, Sở Tiêu Tiêu mới lên tiếng: "Phó Diệc Thần, anh nói với anh cả giùm em chuyện bên phía Diệp Truyền Xa. Chuyện tối nay rất quan trọng, làm ơn phải đảm bảo sự an toàn cho Diệp Huệ Tâm."
Phó Diệc Thần vỗ nhẹ tay cô, trấn an: "Tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa, yên tâm đi. Anh cũng đã cho người của mình hỗ trợ anh cả em."
Thời gian trôi qua chậm đến lạ lùng. Mỗi phút giây đều như một đòn tra tấn.
Trực thăng đáp xuống Thành phố A, xe của Quảng An Đường đã chờ sẵn. Phó Diệc Thần vừa mở cửa liền kéo cô lên xe. Chiếc xe lao đi như bay, hành trình nửa tiếng rút gọn còn mười phút.
Xe vừa dừng trước cổng bệnh viện, người của Quảng An Đường lập tức mang đến mọi dụng cụ cần thiết. Sau khi chuẩn bị xong xuôi với tốc độ nhanh nhất, Sở Tiêu Tiêu bước vào phòng mổ.
Nhìn thấy cô, bác sĩ chính thở phào nhẹ nhõm, lập tức giao lại công việc. Sở Tiêu Tiêu tiếp nhận dụng cụ, nhanh chóng tiếp quản vị trí bác sĩ chính. Cô xuống tay rất vững, không một chút hoảng loạn.
Cùng lúc đó, tại Đế đô.
Diệp Huệ Tâm lo lắng diễn xuất của mình sẽ có sơ hở, để tăng tính chân thật, cô đã tự ý uống ly rượu Diệp Truyền Xa đưa.
Chẳng bao lâu, cơ thể cô bắt đầu có phản ứng. Toàn thân nóng bừng, rã rời không chút sức lực. Biết Sở Tiêu Tiêu đang theo dõi, cô phần nào yên tâm hơn, gắng gượng đứng lên định rời đi.
Diệp Truyền Xa lập tức chắn đường.
Cô cố đẩy hắn ra nhưng bất lực, cơ thể mềm nhũn, không thể cử động nổi. Cô chỉ còn cách trừng mắt nhìn hắn, gào lên chất vấn: "Anh đã làm gì tôi?!"
Diệp Truyền Xa đỡ lấy cô, thực chất là đang khống chế cô. Đây là phòng VIP của khách sạn, lại có thuốc trong người, đêm nay cô không trốn đi đâu được.
"Không có gì, chỉ là giúp em tìm một mối hôn nhân tốt thôi! Gia chủ Phùng Vân Trình của Phùng gia ở Đế đô!" — Hắn cười gian xảo.
Đêm nay qua đi, Diệp gia sẽ buộc chặt quan hệ với Phùng gia. Có sự hậu thuẫn này, những tổn thất do Sở Tiêu Tiêu gây ra trước đây sẽ nhanh chóng được bù đắp. Nếu Diệp Huệ Tâm có thể mang thai con của Phùng Vân Trình, lợi ích thu được càng nhiều hơn.
Diệp Huệ Tâm nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi: "Buông tôi ra! Diệp Truyền Xa, anh là đồ súc sinh!"
Cô giãy giụa vô vọng, quay sang nhìn Diệp Bằng Khôn, cầu xin: "Ba, làm ơn cứu con, con không muốn kết hôn!"
Diệp Bằng Khôn tiến đến bên tai cô, lạnh giọng uy hiếp: "Huệ Tâm, tro cốt mẹ mày tao đã đào lên rồi. Nếu mày không nghe lời, tao sẽ rải tro mẹ mày ngay đêm nay!"
Mắt Diệp Huệ Tâm đỏ ngầu, căm hận trào lên như lửa thiêu đốt lòng ngực. Cô chưa từng nghĩ Diệp Bằng Khôn lại bỉ ổi đến mức đó.
Cô hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.
Nhưng nghĩ đến kế hoạch, cô chỉ còn cách ép bản thân bình tĩnh lại.
Cô gắng gượng lên tiếng: "Ông là ba tôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?!"
Thân thể vì thuốc mà yếu ớt, giọng nói của cô cũng trở nên mềm mỏng, không còn khí thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Diệp Bằng Khôn không buồn nhiều lời, mở điện thoại gọi video cho Diệp Tư Tư.
Trong màn hình, Diệp Tư Tư thân mật gọi: "Chị à, em dẫn chị đi gặp mẹ."
Camera quay đến một phần mộ bị đào lên, Diệp Tư Tư cười đắc ý, vạch nắp bình tro cốt ra, còn có người chiếu đèn pin vào.
"Chị thấy rõ không? Nếu chị không nghe lời, em sẽ rải tro cốt mẹ chị ngay bây giờ, để bà c.h.ế.t cũng không được yên thân!"
Giọng nói ngọt ngào nhưng chứa đầy ác ý khiến Diệp Huệ Tâm toàn thân run rẩy. Bọn họ thật sự quá vô liêm sỉ.
Ngoài thuốc, họ còn dùng cả tro cốt mẹ cô để uy hiếp.
Chỉ mong Sở Tiêu Tiêu kịp đến, bảo vệ được phần tro cốt đó.
Diệp Truyền Xa kéo cô vào phòng, ném mạnh lên giường.
"Phùng tổng sắp đến rồi, chỉ cần mày hầu hạ ông ta đàng hoàng, mẹ mày sẽ được yên nghỉ. Còn nếu mày dám làm loạn... tro cốt sẽ bị rải sạch!"
Thuốc đã phát tác, Diệp Huệ Tâm không thể kháng cự. Chỉ sợ sau khi tỉnh lại, cô sẽ phát điên.
Cô cắn môi đến bật máu, cố kìm nén cơn sóng nhiệt dâng trào trong cơ thể, cuộn mình lại thành một khối, khẽ rên rỉ.
Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.
Diệp Bằng Khôn và Diệp Truyền Xa ra mở cửa, nhìn thấy Phùng Vân Trình.
"Phùng tổng, mau vào, em gái tôi đang đợi ngài bên trong!" — Diệp Truyền Xa cười nịnh nọt.
"Đúng vậy, chúng tôi không làm phiền chuyện tốt của ngài." — Diệp Bằng Khôn cũng phụ họa.
Hai người vừa ra khỏi phòng, lập tức thấy cảnh sát đứng đợi ngoài hành lang. Nụ cười trên mặt họ lập tức cứng đờ.
Muốn bỏ chạy nhưng đã không còn đường nữa rồi, cảnh sát nhanh chóng khống chế hai người lại.
Phùng Vân Trình bị dẫn đi lấy lời khai.
Tử Uyên là người đầu tiên xông vào phòng tìm Diệp Huệ Tâm.
Theo kế hoạch, hắn sẽ đưa Diệp Huệ Tâm cùng luật sư đến đồn cảnh sát, nhưng khi xem camera Sở Tiêu Tiêu để lại, hắn nhận ra cô ấy thật sự đã bị chuốc thuốc.
Vào đến phòng, hắn thấy Diệp Huệ Tâm cuộn mình trên giường, mặt đỏ bừng, trán đầy mồ hôi, môi bị cắn đến bật máu.
Tử Uyên vội vàng bế cô lên, nhưng cơ thể mềm mại của cô cứ dán sát vào hắn, đôi tay không ngừng mò mẫm vào khe áo.
Cơn khát tình do thuốc khiến cô như người khát nước lâu ngày thấy đại dương, dù biết không giải khát được nhưng vẫn không thể kìm lòng.
Tử Uyên đứng khựng lại.
Bàn tay nhỏ bé nóng rực xuyên qua vạt áo, chạm vào da thịt.
Diệp Huệ Tâm không thể kiềm chế, bật ra những âm thanh khiến người khác đỏ mặt tim đập.