Ý tưởng chuyển công ty về thành phố A, cuối cùng Quý Tử Uyên vẫn không dám nói ra miệng, nếu không chắc chắn sẽ bị ba mình đánh cho một trận tơi bời. Người ta đều nghĩ cách tiến quân vào Đế đô, còn cậu thì lại muốn rút lui về thành phố A? Chẳng khác gì tự biến mình thành trò cười của cả Đế đô.
Thấy anh cả ăn mệt, Quý Tử Dục và Quý Tử Duệ trong lòng không khỏi vui sướng. Đáng đời! Ai bảo dùng 5 tỷ đè ép người ta, giờ thì hay rồi, không khoe khoang được nữa đâu!
Sở Tiêu Tiêu thấy vậy liền an ủi: “Anh cả, sau này nếu có thời gian rảnh, anh có thể ghé thành phố A thăm bọn em mà.”
Chỉ một câu nói thôi cũng khiến Quý Tử Uyên cảm thấy nhẹ nhõm. Có em gái an ủi, trong lòng liền ấm áp hơn. Em gái vẫn là người hiểu chuyện và gần gũi nhất.
Vì Sở Tiêu Tiêu còn việc phải làm nên cô đặc biệt đề nghị ăn tối sớm hơn một chút. Sáng nay, Diệp Huệ Tâm đã gọi điện cho cô. Diệp Truyền Xa và Diệp Bằng Khôn muốn đưa cô dâng lên cho Phùng Vân Trình, gia chủ Phùng gia ở Đế đô. Sau khi biết tin, cô đã bàn với Diệp Huệ Tâm một vài phương án. Một trong số đó là trực tiếp đánh trả, gây tổn thất lớn nhất cho Diệp gia, nhưng cách này sẽ kéo theo hậu quả nặng nề, vậy nên cần sự phối hợp của Diệp Huệ Tâm.
Không ngờ Diệp Huệ Tâm gần như không do dự gì, lập tức chọn phương án tổn thương Diệp gia sâu sắc nhất. Kể từ ngày Diệp Tư Tư hủy bức ảnh của mẹ cô, Diệp Huệ Tâm đã hạ quyết tâm — sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai trong Diệp gia, dù phải trả giá đắt đến mấy.
Được sự đồng ý của cô ta, Phó Diệc Thần bắt đầu lên kế hoạch cho hành động đêm nay. Trước lúc thi đấu, Diệp Huệ Tâm lại nhắn thêm, báo rằng cô và người nhà đã đến Đế đô, còn bữa tiệc tối sẽ bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi. Để đảm bảo an toàn và kiểm soát tình hình, Sở Tiêu Tiêu sẽ tự mình tham dự.
Cơm tối lần này, nhờ sự nài nỉ của Sở Tiêu Tiêu, người trong nhà không còn tranh nhau gắp thức ăn cho cô như buổi trưa nữa. Tuy vậy, không khí vẫn khiến cô thấy áp lực, vì bữa ăn này do chính các thành viên trong gia đình Quý thị tự tay nấu, mỗi người một món.
Khi đồ ăn bày đầy bàn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, đầy mong đợi. Tuy không nói gì, nhưng ánh mắt họ như đồng thanh: “Nếm thử món của tôi trước đi.”
Cảm nhận được áp lực dịu dàng đó, Sở Tiêu Tiêu vừa thấy căng thẳng vừa cảm động. Món đầu tiên cô ăn là trứng hấp nước của mẹ — Tống Mạn Mạn. Dù trứng quá già, hương vị không được như ý, nhưng cô vẫn mỉm cười: “Ngon lắm, đã lâu lắm rồi con không được ăn trứng như vậy.”
Tống Mạn Mạn nghe xong liền rạng rỡ, vui mừng đáp: “Nếu con thích, sau này mỗi ngày mẹ sẽ làm cho con ăn.”
Sở Tiêu Tiêu vội ngăn lại: “Nhưng bếp có nhiều khói dầu, không tốt cho da đâu. Con còn muốn cùng mẹ đi dạo phố, để người khác tưởng tụi mình là hai chị em. Con còn định rủ mẹ mặc đồ đôi đấy!”
Tống Mạn Mạn lập tức gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn đầy ánh sáng hạnh phúc: “Được được, mẹ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt để đi cùng con mặc đồ đôi.”
Sau món của mẹ, cô lần lượt nếm thử món của ba và ba anh trai. Món nào cũng na ná nhau, chỉ hơi nhỉnh hơn mẹ một chút, nhưng điều khiến cô xúc động không phải hương vị, mà là tấm lòng họ đặt vào từng món ăn. Ngày thường, sơn hào hải vị cô đã ăn nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn những món ăn gia đình thực sự — do người thân tự tay nấu, cảm giác rất khác.
Đến lượt Phó Diệc Thần, anh cũng lấy một muỗng lớn trứng hấp vào bát, cười tươi nói: “Anh thấy cũng ngon mà!” Thấy hai người họ ăn vui vẻ, cả nhà cũng không ép nữa.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không khí gia đình ấm áp lan tỏa khắp phòng, ánh mắt mọi người đầy yêu thương và rạng rỡ. Quý Phi Hằng trong lòng âm thầm cảm thán — kể từ khi con gái mất tích, không khí trong nhà luôn u ám. Nay cô trở về, mọi thứ bỗng rực rỡ như có nắng xuân. Ông không ngăn được cảm xúc, uống thêm vài ly rượu, hai con trai thì cũng uống theo. Chỉ có Quý Tử Uyên là tỉnh táo — vì còn phải canh ba mình, lỡ say quá lại làm loạn.
Sau vài tuần rượu, Quý Phi Hằng đứng dậy, lảo đảo đi đến trước mặt Phó Diệc Thần, nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu ta, nước mắt lưng tròng nói: “Sau này, nhất định phải đối xử tốt với con gái tôi. Nó là bảo bối duy nhất của tôi, nếu cậu dám làm tổn thương nó, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Quý Tử Dục và Quý Tử Duệ cũng đồng loạt tiến lên, lần lượt dặn dò từng câu, Phó Diệc Thần thì vỗ n.g.ự.c cam kết:
“Tiêu Tiêu là bảo bối của cháu, cháu vĩnh viễn không bao giờ làm cô ấy tổn thương.”
“Cháu yêu cô ấy còn hơn cả bản thân mình, cô ấy quan trọng hơn cả mạng sống cháu.”
“Anh hai, anh yên tâm, trong mắt em, Tiêu Tiêu là đẹp nhất, mấy thứ yêu diễm bên ngoài em chẳng buồn liếc.”
“Anh ba, nếu em dám có lỗi với cô ấy, các anh cứ xử lý em thế nào cũng được, em không chống cự.”
“Nếu em phản bội Tiêu Tiêu, em tự cung! Cả đời này, em chỉ yêu một mình cô ấy.”
“Em sẽ không bao giờ lạnh nhạt với cô ấy, mỗi ngày sẽ yêu cô ấy nhiều hơn hôm qua.”
Dù người ngoài nhìn vào có thể thấy buồn cười, nhưng với Sở Tiêu Tiêu, những lời ấy lại là điều ngọt ngào nhất. Người yêu cô yêu cô thật lòng, người thân cũng yêu cô tận tâm. Mọi thứ như một giấc mơ viên mãn mà trước kia cô chưa từng dám nghĩ đến.
Cô đứng dậy, chủ động ôm lấy Phó Diệc Thần, thì thầm: “Phó Diệc Thần, cảm ơn anh… Cảm ơn vì đã ở bên em những đêm dài gian khổ. Cảm ơn anh đã yêu em.”
Đúng lúc đó, điện thoại Sở Tiêu Tiêu vang lên. Nhận điện, sắc mặt cô lập tức thay đổi, mọi người đều căng thẳng nhìn cô.
“Em phải đi ngay bây giờ!”
Cúp máy, cô nhìn về phía Quý Tử Uyên: “Anh cả, phiền anh giúp em chuẩn bị trực thăng. Em và Phó Diệc Thần phải lập tức trở về thành phố A.”
Không hỏi nhiều, Quý Tử Uyên lập tức rút điện thoại ra gọi người sắp xếp.
Trước khi đi, Sở Tiêu Tiêu trấn an người nhà: “Không sao đâu, đừng lo lắng. Sáng mai em còn phải về để tham gia chung kết cuộc thi máy tính quốc tế mà.”