Tiếng rên rỉ khiến người đỏ mặt tim đập dồn dập, làm nhịp tim của Tử Uyên cũng loạn theo. Diệp Huệ Tâm khó chịu đến không chịu nổi, thân thể như bị sóng nhiệt thiêu đốt, ý thức đã chẳng còn tỉnh táo. Bản năng khiến cô quấn lấy người trước mặt, không ngừng cọ sát, thì thào như rên rỉ:
"Nóng quá… Cho em… Em muốn…"
Âm thanh mềm mại đầy khẩn thiết khiến toàn thân Tử Uyên căng cứng. Hắn chỉ có thể bước nhanh hơn, ôm chặt cô không rời.
Dưới lầu, xe cứu thương đã chờ sẵn. Diệp Huệ Tâm gắt gao ôm hắn không chịu buông nênTử Uyên đành tiếp tục ôm cô đi thẳng lên xe.
Cùng lúc đó, tại thành phố A.
Diệp Bằng Khôn vừa cúp máy, người bên cạnh định cúi xuống thu lại hũ tro cốt thì bị Diệp Tư Tư ngăn lại.
"Chậm đã! Đưa cái đó cho tôi!"
Người kia có chút khó xử: "Tiểu thư, Diệp tiên sinh dặn rằng hũ tro này vẫn còn hữu dụng, sẽ đem đi an táng lại."
Tro cốt của mẹ Diệp Huệ Tâm chính là con át chủ bài dùng để khống chế cô, Diệp Truyền Xa sẽ không để lãng phí dễ dàng.
Diệp Tư Tư nheo mắt, gằn từng chữ: "Tôi bảo anh đưa, thì anh cứ đưa!"
Người kia lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn dâng tro cốt lên.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, tro bụi bay tán loạn. Phần còn sót lại cũng bị cô ta thẳng chân giẫm lên.
Khuôn mặt đắc ý hiện rõ, cô ta cười nhạt: "Chỉ là tro cốt thôi mà! Lấy cái hũ khác, cho chút tro vào là xong. Ai mà biết đó là của ai?"
Chỉ cần lừa được Diệp Huệ Tâm tin là mẹ mình vẫn còn bị uy hiếp, cô ta sẽ còn khống chế được lâu dài. Đợi đến khi Diệp Huệ Tâm không còn giá trị lợi dụng, cô ta sẽ đích thân nói ra sự thật, để dìm cô ta xuống đáy tuyệt vọng.
Nghĩ vậy, Diệp Tư Tư bật cười khẽ. "Đi thôi."
Vừa đến cổng nghĩa trang, một chiếc xe chạy với tốc độ như bay lao thẳng về phía bọn họ.
Nỗi sợ như lốc quét qua từng người.
Diệp Tư Tư đứng chôn chân, toàn thân mềm nhũn, không phát ra nổi tiếng động. Xe chỉ dừng lại cách cô ta một gang tay, đủ khiến cô ta sợ đến ướt cả quần, khuỵu xuống đất.
Phó Diệc Thần từ trong xe bước xuống, ánh mắt lạnh băng đảo qua từng người một.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
"Tro cốt đâu?"
Khí thế trên người hắn khiến không ai dám lên tiếng.
Diệp Tư Tư lần đầu nhìn thấy hắn đáng sợ đến vậy, trong lòng hoảng loạn. Cô ta cắn môi, không dám thú nhận mình đã hủy tro cốt.
Phó Diệc Thần nhíu mày, gằn giọng: "Tao không muốn lặp lại lần thứ hai."
Tiêu Tiêu còn đang trong phòng mổ cứu bạn, hắn không muốn phí thêm thời gian.
Hắn ra lệnh: "Phế tay chúng nó cho tao!"
Người hắn mang theo lập tức hành động. Tên đứng gần nhất lập tức ôm tay kêu thảm thiết, ngã xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đám còn lại sợ hãi, vội vàng chỉ vào Diệp Tư Tư: "Là cô ta! Tro cốt do cô ta rải! Chúng tôi chỉ là làm thuê!"
Phó Diệc Thần không hề nhìn đến cô ta, chỉ lạnh lùng phán: "Tất cả bắt về!"
Xử lý xong, hắn lên xe rời đi, để lại mọi chuyện cho Sở Tiêu Tiêu quyết định.
Đêm ấy, ngoài mặt thì yên ả, bên trong lại sóng ngầm cuộn trào.
Khi bình minh vừa ló rạng, Sở Tiêu Tiêu mới bước ra khỏi phòng mổ. Sau một đêm giành giật mạng sống với tử thần, cuối cùng cũng kéo được Mèo Hoang từ tay Diêm Vương về.
Cô mệt lả, chân mềm như bún. Phó Diệc Thần lập tức đón lấy, bế cô lên.
Cô tựa vào lòng hắn, khẽ thở: "Về Đế đô…"
Hắn định nói gì đó nhưng lại thôi. Giang gia là chấp niệm của cô, hắn sẽ không ngăn cản. Trên phi cơ còn có thể để cô nghỉ ngơi một chút.
Ra khỏi bệnh viện, họ thẳng đến sân bay. Trên đường đi, Sở Tiêu Tiêu ngủ một lát.
Lên máy bay, Phó Diệc Thần bế cô lên ghế sô pha, sau đó vào phòng tắm chuẩn bị nước ấm. Khi quay lại, anh nhẹ nhàng bế cô vào trong.
Mọi thứ trên máy bay đều đầy đủ — kể cả quần áo sạch, áo choàng và… nội y.
Suốt đêm căng thẳng và áp lực phẫu thuật, dù thể lực chưa cạn kiệt, tinh thần cô đã mệt rã rời.
Phó Diệc Thần cong môi cười dịu dàng, cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Nếu Tiêu Tiêu đồng ý… anh nguyện vì em dốc hết sức."
Mặt cô bỗng đỏ bừng.
Sống hai đời, cô vẫn chưa từng… Nhưng cũng không phải là không thể. Cô đã xác định người đàn ông này rồi, dáng vẻ anh, ánh mắt anh, tất cả đều khiến cô muốn thử.
Cô siết tay ôm lấy anh, mặt nóng bừng: "Cũng… không phải không được."
Phó Diệc Thần cảm thấy bàn tay cô dán lên n.g.ự.c mình nóng rực, dục vọng dâng trào, nhưng cuối cùng anh chỉ cười, giơ tay cưng chiều gõ nhẹ lên mũi cô.
"Lần sau."
Cô mệt như vậy, anh sao nỡ?
Hơn nữa, anh muốn đợi cô trưởng thành thêm chút nữa, đợi một thời khắc thích hợp hơn.
Sau đó, Phó Diệc Thần ra ngoài dặn người chuẩn bị bữa sáng. Chờ cô tắm xong là có thể ăn ngay, vì đến Đế đô sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.
Sở Tiêu Tiêu nằm trong bồn nước ấm, cảm giác mỏi mệt như được gột rửa.
Ánh mắt cô lướt qua kệ quần áo được sắp xếp ngăn nắp, trên cùng là chiếc nội y viền ren tinh tế.
Mặt cô đỏ bừng.
Cô cảm giác mối quan hệ giữa mình và Phó Diệc Thần ngày càng gần gũi.
Thật tốt.
Ngâm nước 10 phút, Sở Tiêu Tiêu bước ra ngoài, thay đồ xong liền thấy Phó Diệc Thần đã mang bữa sáng đến tận tay.