Thiên Kim Thật Ác Độc

Chương 8



Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Ôn Hựu An nghiêm khắc mắng mỏ cô ta một trận, khóa thẻ của cô ta, bắt cô ta xin lỗi tôi.

Đứa con gái này ông ta nâng niu như viên ngọc quý từ nhỏ đến lớn, dù thất vọng nhưng chưa đến mức từ bỏ cô ta.

Thái độ của tôi cứng rắn, không chấp nhận lời xin lỗi của Ôn Diệc Tuyền.

"Tôi không muốn bố khó xử, nên tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Cô trộm thân phận của tôi mới có được cuộc sống hiện tại, cả nhà chúng tôi đều là ân nhân của cô, mong cô đừng làm những chuyện vong ân bội nghĩa như vậy nữa."

Ôn Diệc Tuyền nghe xong, mặt mũi vô cùng khó coi, rơi nước mắt.

Ôn Nghiễn Phong không nhịn được lên tiếng bênh vực cô ta: "Tiểu Tuyền đã xin lỗi em rồi, em việc gì phải nói những lời cay nghiệt như vậy."

Tôi khẽ cười một tiếng, nói: "Nói về cay nghiệt thì tôi còn chưa bằng anh đâu, đám người hội học sinh dám sỉ nhục tôi, chẳng phải đều là vì anh đánh tiếng trước sao."

Anh ta bị lời tôi làm nghẹn họng, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không thể phản bác.

Tôi không muốn dây dưa với họ nữa, lấy cớ mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi.

Đến bữa tối, Ôn Diệc Tuyền đến gõ cửa gọi tôi.

Vừa nhìn thấy tôi, mắt cô ta như chứa độc.

"Vừa vào cổng trường cô đã bắt đầu thu âm, cô cố ý đúng không, cô là con đàn bà độc ác, tất cả chúng tôi đều bị cô tính kế."

Tôi chỉ cười không nói, đột nhiên thò tay vào túi áo khoác của cô ta, lấy chiếc điện thoại ra, quả nhiên đang ghi âm, sau khi bấm dừng, tôi cười đến mức dựa cả người vào cửa.

"Đồ ngu."

Rồi ném điện thoại cho cô ta.

"Đã biết tôi là người như thế nào rồi, sau này thì kẹp chặt đuôi lại, bớt giở trò ngu xuẩn trước mặt tôi đi."

"Cô..." Cô ta bất mãn trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cười đủ rồi, lập tức khép cửa lại, lúc đi ngang qua cô ta còn nhẹ giọng nói: "Làm thiên kim nhà họ Ôn mười mấy năm, vậy mà vẫn phải dựa vào đàn ông để đối phó tôi, cô đúng là đồ vô dụng."

Sau đó, mặc kệ cô ta đang bày ra cái vẻ mặt gì sau lưng, tôi vui vẻ xuống lầu.

Trên bàn ăn, Ôn Diệc Tuyền ăn uống dè dặt, thỉnh thoảng ra vẻ liếc nhìn sắc mặt tôi rồi mới dám gắp thức ăn, khiến Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong xót xa.

Ôn Hựu An cũng không đành lòng nhìn cô ta như vậy, chủ động gắp thức ăn cho cô ta, nói: "Ở nhà mình thích ăn gì thì cứ ăn nấy."

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ôn Diệc Tuyền cảm động gật đầu.

Vừa định nói gì đó, lại bị lời nói tiếp theo của tôi cắt ngang.

"Bố ơi, con muốn vào hội học sinh."

Nghe thấy vậy, ánh mắt Ôn Diệc Tuyền kinh hãi, mấy ngón tay cầm đũa vì siết mạnh quá khiến đầu ngón tay trắng bệch.

"Được, bố sẽ sắp xếp cho con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhà họ Ôn mỗi năm quyên góp cho trường nhiều tiền như vậy, vào hội học sinh chẳng qua chỉ là chuyện nói một câu.

Tôi và Ôn Diệc Tuyền đều trở thành phó chủ tịch hội học sinh, điểm khác biệt là, Ôn Diệc Tuyền tự nguyện làm phó chủ tịch, còn tôi, là vì kinh nghiệm quản lý không bằng Thẩm Tế, tạm thời không thể thay thế anh ta.

Trường quý tộc là một xã hội thu nhỏ, trước đây có rất nhiều người còn nghĩ cách hành hạ tôi để lấy lòng Ôn Diệc Tuyền, bây giờ biết thân phận của tôi lại quay sang nịnh nọt, tôi không so đo chuyện cũ, thu nhận rất nhiều đàn em, không lâu sau đã hình thành một thế lực riêng ở trường.

Dưới điều kiện tiên quyết là không để bị tụt giảm thành tích, tôi khổ luyện tiếng Anh, lại bỏ mức lương cao thuê giáo viên golf và tenis có tiếng về dạy riêng, mỗi ngày đều khổ luyện, cuộc sống vô cùng bận rộn.

Gần đây Diệp Thời Nga luôn muốn làm lành với tôi, nhưng Ôn Diệc Tuyền luôn quấn quýt bên bà ta, cố ý xuyên tạc ly gián, lần nào bà ta cũng mắc bẫy, nhiều lần tôi cảm thấy lãng phí thời gian, đến lời của bà ta tôi cũng không muốn nghe hết.

Ôn Nghiễn Phong tính cách kiêu ngạo, không phải là người dễ cúi đầu, thỉnh thoảng lạnh lùng hỏi một câu về tình hình gần đây, tôi lạnh nhạt trả lời, không muốn nói chuyện nhiều.

Ôn Diệc Tuyền từ sau lần bị tôi vạch trần cũng bắt đầu ngoan ngoãn khác thường, dốc hết sức để làm nũng lấy lòng, hàn gắn quan hệ với người nhà họ Ôn, thỉnh thoảng lại khoe khoang cô ta được sủng ái như thế nào trước mặt tôi.

Rất nhiều người bất bình thay tôi, tôi hoàn toàn không có phản ứng gì với chuyện này.

Ôn Diệc Tuyền đã lớn lên trong sự yêu thương và chăm sóc chu đáo của người nhà họ Ôn từ nhỏ, tôi không thể thay thế tình cảm những năm đó, tuy họ có chút áy náy với tôi, nhưng tôi biết trong lòng họ vẫn nghiêng về phía cô ta.

Ngày ngày dây dưa với Ôn Diệc Tuyền, vừa ngu ngốc vừa lãng phí thời gian.

Sự áy náy và nhượng bộ của bọn họ phải dùng vào việc đáng giá.

9

Hôm đó, tôi gặp Thẩm Tế và Ôn Diệc Tuyền ở câu lạc bộ tennis mà tôi thường đến.

Tôi coi như không nhìn thấy họ, trực tiếp rời đi, Thẩm Tế lại gọi tôi lại.

"Ôn Thu."

Giọng anh ta rất lạnh nhạt, giữa lông mày ẩn chứa vẻ chán ghét không giấu được.

"Tôi sẽ không đính hôn với cô, vị hôn thê của tôi chỉ có thể là Tiểu Tuyền."

Tôi lập tức hiểu ra đây không phải là ngẫu nhiên, họ cố ý đến tìm tôi.

Ôn Diệc Tuyền đứng bên cạnh anh ta, hai mắt rưng rưng.

"Chị à, xin chị đừng chia rẽ chúng em."

Việc nhà họ Thẩm đổi đối tượng liên hôn nằm trong dự liệu của tôi, dù sao thứ mà nhà họ Thẩm thực sự muốn là cổ phần hồi môn mà con gái nhà họ Ôn mang đến, Ôn Diệc Tuyền tuy vẫn được nuôi dưỡng ở nhà họ Ôn, nhưng có thể chia được bao nhiêu cổ phần thì vẫn chưa biết.

Tôi không ngờ chuyện này lại đến nhanh như vậy, tôi và Ôn Diệc Tuyền mới học lớp 11, cũng quá vội vàng rồi.

Ôn Diệc Tuyền làm con gái nhà họ Ôn bao nhiêu năm như vậy, vậy mà đến cả thứ mà người nhà họ Thẩm muốn cũng không hiểu, xảy ra chuyện chỉ biết đến tìm tôi gây phiền phức, vừa ngu vừa vô dụng.

“Sao hai người lại đến tìm tôi?" Giọng tôi rất thờ ơ, như thể không mấy để ý đến chuyện này.

"Đừng giả vờ nữa, tôi cảnh cáo cô lập tức dừng mấy trò mèo sau lưng chú Ôn lại."

Những lời này lại là do người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm nói ra, ngay cả người mới bước chân vào giới hào môn như tôi cũng nhìn ra được, Thẩm Tế sao có thể không biết.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com