Thiên Kim Thật Ác Độc

Chương 7



Dù trong lòng mẹ Thẩm có chút không hài lòng về việc tôi báo cảnh sát, nhưng thấy tôi đáng thương như vậy, cũng không khỏi nảy sinh lòng trắc ẩn.

"Con rất cảm ơn dì, nhưng Thẩm Tế đã trưởng thành rồi, anh ta cần phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm."

Mẹ Thẩm tạm thời không thể đắc tội thêm, nói nhiều lời hơn nữa sẽ không tốt.

Tôi ngẩng đầu, cố nén nước mắt, nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh.

Ôn Nghiễn Phong đuổi theo, giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi trước thang máy, giọng điệu bất lực: "Em nhất định phải làm như vậy sao?"

"Chuyện này đúng là lỗi của Tiểu Tuyền, con bé không có cảm giác an toàn, con bé sợ bị em đuổi đi nên mới muốn ra oai phủ đầu em như vậy."

"Về nhà rồi, anh sẽ bảo con bé xin lỗi em."

Tôi hất tay anh ta ra, ghét bỏ phủi phủi chỗ anh ta vừa chạm vào, như thể dính phải thứ gì đó bẩn thỉu.

"Đừng giả vờ nữa Ôn Nghiễn Phong, anh học ở trường này ra, chó con có nghĩa là gì chẳng lẽ anh còn không biết sao?"

Ôn Nghiễn Phong bị lời tôi làm nghẹn họng.

"Từ hôm qua đến giờ, em vẫn luôn trách mẹ và anh sao?"

Tôi lắc đầu: "Không, tôi đã nói rồi, huyết thống là một thứ kỳ diệu, tôi và anh đều cùng một loại người."

"Nếu người bị đổi từ nhỏ là anh, tôi nghĩ, sau khi anh được nhận về, tôi cũng nhất định sẽ bảo vệ anh trai giả của tôi."

Tôi bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa.

Ôn Nghiễn Phong còn muốn bước vào để tiếp tục lý luận với tôi.

"Tôi khuyên anh đừng dây dưa với tôi, nếu không tôi có thể không kiểm soát được miệng mình, thiên kim hào môn gặp phải bạo lực học đường, thái tử gia nhà họ Thẩm bênh vực thiên kim giả, tiêu đề nào cũng có thể thu hút vô số người hóng hớt đấy."

Nghe thấy vậy, Ôn Nghiễn Phong rụt chân lại, cảnh cáo tôi đừng làm bậy.

Cửa thang máy đóng lại theo ý tôi.

Anh trai ngốc ạ, tôi đương nhiên biết Ôn Diệc Tuyền muốn ra oai phủ đầu tôi.

Bởi vì, mục đích của tôi và cô ta giống nhau mà.

8

Tất cả mọi người trên tầng thượng đều bị cảnh sát đưa đi, những người từ nhỏ đã được kỳ vọng và nuôi dưỡng cẩn thận để trở thành người thừa kế, đây là lần đầu tiên vào đồn cảnh sát.

Kết quả giám định thương tích của tôi là thương tích nhẹ, cảnh sát thông báo kết quả này cho mẹ Thẩm.

"Xin lỗi đàng hoàng, cố gắng hòa giải, nếu cô bé không chịu tha thứ, con trai bà sẽ bị tạm giữ."

Nghe nói sẽ bị tạm giữ, Ôn Diệc Tuyền còn không vui hơn cả mẹ Thẩm.

"Anh Thẩm Tế cũng bị thương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ta muốn Thẩm Tế cũng đi giám định thương tích, nhưng chỗ anh ta bị thương quá kín đáo, Thẩm Tế lắc đầu từ chối, chỉ trầm mặt nhìn tôi.

Mẹ Thẩm kéo anh ta đến trước mặt tôi xin lỗi, Thẩm Tế mím môi, không muốn cúi đầu.

Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong cũng ở bên cạnh nói tốt cho Thẩm Tế.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Hai nhà Ôn Thẩm ngoài mặt quan hệ thân thiết, đều không muốn đắc tội đối phương.

Tôi lạnh mặt ngồi trên ghế trong phòng hòa giải, mặc ai khuyên cũng không chịu nhượng bộ.

Cho đến khi chuyện này làm kinh động đến những người nắm quyền của hai nhà Ôn Thẩm.

Lúc Ôn Hựu An đến, ấn đường kìm nén vẻ tức giận, việc tôi kiên quyết không buông tha cho Thẩm Tế trong mắt ông ta là một hành động thiếu suy nghĩ.

Tôi vẫn luôn lạnh mặt, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy ông ta, đột nhiên trút bỏ hết mọi phòng bị, vẻ mặt đầy ấm ức khóc nức nở lao vào vòng tay ông ta, những lời ông ta định nói bị nước mắt của tôi ép nghẹn lại.

"Bố ơi, cuối cùng bố cũng đến rồi, bọn họ đều bắt nạt con."

Tôi thay đổi thái độ quá nhanh khiến Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong đang khuyên nhủ tôi đều lộ vẻ lúng túng.

Tôi vừa khóc vừa kể đầu đuôi câu chuyện cho Ôn Hựu An nghe, dùng vẻ mặt đầy tin tưởng ngước nhìn ông ta: "Trước đây con luôn bị bắt nạt, bây giờ con có bố rồi, bố sẽ làm chỗ dựa cho con."

Thái độ của tôi làm ông ta hài lòng, Ôn Hựu An nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nhỏ giọng dỗ dành: "Tiểu Thu chịu ấm ức rồi, bố đương nhiên sẽ làm chỗ dựa cho con."

Bố Thẩm dường như đang mắng Thẩm Tế, Thẩm Tế tỏ vẻ không cam tâm, ánh mắt nhìn tôi đầy ghê tởm và hận thù không hề che giấu, đây có lẽ là khoảnh khắc mất mặt nhất trong cuộc đời của thái tử gia nhà họ Thẩm.

Tôi giả vờ bị ánh mắt của anh ta dọa sợ, vừa khóc vừa nói: "Ánh mắt của anh ta đáng sợ quá, chắc chắn anh ta sẽ lại đánh con trên trường!"

Bố Thẩm tức giận đến cực hạn, ông ta đá Thẩm Tế một cái, bảo anh ta xin lỗi tôi, Thẩm Tế vẫn không chịu cúi đầu.

Thấy bố Thẩm lại định đá Thẩm Tế, mẹ Thẩm vội vàng chắn giữa hai người: "Tính nó ương bướng như vậy, ông đá nó có ích gì."

Cảnh sát đưa ra ý kiến, tách chúng tôi ra trước, sau đó hai bên mới khuyên nhủ từ từ.

Mẹ Thẩm kéo Thẩm Tế ra ngoài, những người khác cũng bị cảnh sát gọi ra, trong phòng hòa giải rất nhanh chỉ còn lại tôi và Ôn Hựu An.

Tôi biết Ôn Hựu An không thể vì tôi mà đối đầu với nhà họ Thẩm, nên sau khi khóc một lúc, tôi bướng bỉnh lau khô nước mắt, tiện tay vén tóc ra sau tai, để lộ hoàn toàn nửa khuôn mặt sưng đỏ trước mặt Ôn Hựu An, rồi lên tiếng trước: "Bố ơi, trên đời này chỉ có bố tốt với con, con không muốn bố khó xử."

"Con đồng ý ký giấy hòa giải."

Đứa con gái xù lông nhím trước mặt người ngoài, lại nguyện ý nhẫn nhịn chịu đựng ấm ức vì ông ta, điều này khiến Ôn Hựu An không thể không động lòng.

"Tiểu Thu ngoan lắm."

Tôi ám chỉ ông ta: "Nhưng bố ơi, nếu không cho anh ta một bài học, anh ta về trường chắc chắn vẫn sẽ bắt nạt con."

Ánh mắt Ôn Hựu An hơi sáng lên, nói: "Yên tâm, bố nhất định sẽ bảo chú Thẩm phạt Thẩm Tế, để nó không dám bắt nạt con nữa."

Tôi chỉ ám chỉ nhỏ một chút, con cáo già này lập tức hiểu ý, ra ngoài nói chuyện với bố Thẩm một lúc lâu, lúc trở về mặt mày tươi tắn, tâm trạng rất tốt, chắc là đã lấy được món hời.

Bố Thẩm phải bỏ tiền ra, về nhà đương nhiên phải phạt Thẩm Tế.

Sau khi về đến nhà, Ôn Hựu An xem xét kỹ lưỡng những bằng chứng tôi đưa cho cảnh sát, Ôn Diệc Tuyền lo lắng siết chặt tay, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt bất lực.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com