Lúc này tôi đứng ngay giữa sảnh chính, xung quanh không một ai, khí thế lại không hề yếu thế, lạnh giọng hỏi ngược lại cậu ta: "Bảo tôi chào hỏi cậu, cậu là nhân vật lớn nào sao?"
Trịnh Ngôn Quân nhớ ra thân phận của tôi, nụ cười trên mặt cứng đờ.
"Sao, không nói gì nữa à? Không phải muốn tôi chào hỏi cậu sao, cậu mau tự giới thiệu đi, để tôi còn biết đường mà chào." Tôi không định bỏ qua cho cậu ta, từng câu từng chữ đều ép sát.
Bây giờ dù là bố cậu ta đứng trước mặt tôi, cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy, uống chút nước tiểu ngựa của Thẩm Tế mà dám ra oai với tôi rồi.
"Chị à, Ngôn Quân chỉ đùa thôi mà." Ôn Diệc Tuyền dịu dàng lên tiếng bênh vực.
Thẩm Ngôn Quân lập tức nhìn cô ta với ánh mắt cảm động, sắc mặt Thẩm Tế càng thêm âm trầm.
"Cậu ta đang đùa à, hóa ra tôi trách nhầm cậu ta rồi, vậy sau này mỗi ngày tôi đều đùa kiểu này với cậu có được không?"
"Chúng ta ai sinh ra trước còn chưa chắc đâu, đừng gọi chị bừa bãi." Tôi tỏ vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu chán ghét.
"Nhà chúng tôi nuôi cô bao nhiêu năm như vậy, chưa từng bạc đãi cô, không ngờ tôi bị người ta bắt nạt lại không giúp đỡ còn bênh vực người ngoài, đúng là đồ sói mắt trắng nuôi mãi không nên thân."
Nghe tôi nói vậy, Ôn Diệc Tuyền lập tức rơi nước mắt, khóc nấc lên.
Thẩm Tế sao chịu được người mình yêu chịu ấm ức, bàn tay bên cạnh siết chặt, trầm giọng quát: "Cô im miệng cho tôi!"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Nếu tôi không phải là con gái, thì cú đ.ấ.m đó có lẽ đã giáng thẳng vào mặt tôi rồi.
"Ôn Thu, tôi cảnh cáo cô, Tiểu Tuyền là vị hôn thê của tôi, nếu cô dám bắt nạt em ấy, đừng trách tôi không khách sáo với cô."
Tôi bật cười, hỏi: "Anh định không khách sáo với tôi như thế nào?"
"Cô không muốn biết đâu." Anh ta không hề che giấu sát ý trong đáy mắt.
Ở Bắc Kinh, thái tử gia nhà họ Thẩm muốn ai biến mất, chỉ cần một câu nói.
Nhưng trong danh sách những người anh ta có thể động vào, tuyệt đối không có người nhà họ Ôn.
Tôi hiểu được ám chỉ của anh ta, không nhịn được, trực tiếp bật cười thành tiếng.
Tất cả những người có mặt đều không hiểu tại sao tôi lại cười, có vài người còn tỏ vẻ như đang nghi ngờ trạng thái tinh thần của tôi.
Họ đã quen với những lời lẽ ngang tàng của Thẩm Tế.
5
Chỉ là tôi không dính chiêu này.
"Đại Thanh đã diệt vong rồi, được người ta gọi vài tiếng thái tử gia, anh lại thật sự cho mình là thái tử gia của Bắc Kinh à."
Thẩm Tế từ nhỏ đến lớn luôn được người bên cạnh tung hô, đây là lần đầu tiên bị người ta không nể mặt như vậy, sắc mặt âm trầm nói: "Tôi không bao giờ nói lại lần thứ hai."
Ôn Diệc Tuyền khoác tay anh ta, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Anh Thẩm Tế, anh đừng giận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chị ấy mới là con gái ruột của nhà họ Ôn, chị ấy có thể để em tiếp tục ở lại nhà họ Ôn, em đã rất cảm kích rồi."
"Em quá lương thiện nên mới bị cô ta bắt nạt." Thẩm Tế nhẹ nhàng dỗ dành cô ta, ánh mắt tràn đầy xót xa.
"Dì Ôn và mọi người luôn yêu thương em như con gái ruột, có anh ở đây rồi, em đừng sợ, không ai có thể làm tổn thương em."
Mấy cô gái có quan hệ tốt với Ôn Diệc Tuyền cũng bắt đầu hùa theo.
"Chim trĩ vừa mới bay lên cành cao, đã dám đến đây ra oai rồi."
"Chẳng trách anh Nghiễn Phong nhờ chúng ta chăm sóc Tiểu Tuyền, hóa ra anh ấy đã sớm đoán được cô ta sẽ bắt nạt Tiểu Tuyền."
"Anh Nghiễn Phong và Thẩm Tế đều là chỗ dựa của Tiểu Tuyền, tôi khuyên cô nên biết điều một chút."
Tôi còn đang nghĩ sao mấy người này lại dám tỏ thái độ với tôi, hóa ra người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Ôn đã dặn dò trước rồi.
Anh ta thật sự cưng chiều đứa em gái giả này, sợ cô ta phải chịu dù chỉ là một chút ấm ức.
"Hóa ra hẹn tôi đến đây, là muốn chụp mũ cho tôi rồi ra oai phủ đầu, chỉ là, mấy người mà cũng xứng à?" Tôi lạnh lùng nhìn ba người vừa lên tiếng.
Họ nhanh chóng nhận ra, tôi nhằm vào bọn họ mà gây sự thì không ai dám đứng ra bênh vực.
Tôi khẽ cười khẩy, hơi nhếch cằm, mang theo một chút kiêu ngạo, bước về phía chiếc ghế sofa ở chính giữa.
Lúc đi ngang qua Thẩm Tế và Ôn Diệc Tuyền, Ôn Diệc Tuyền khóc lóc thảm thiết vươn tay ra kéo tôi, tôi nhíu mày hất tay cô ta ra, cô ta cố ý ngã ra sau, được Thẩm Tế ôm vào lòng.
Ôn Diệc Tuyền là người Thẩm Tế yêu thương hết mực, tình yêu làm mờ mắt, dù có sơ hở đến đâu anh ta cũng chỉ cảm thấy Ôn Diệc Tuyền chịu ấm ức, lập tức giận dữ, giơ tay tát tôi.
Tôi đứng im không động đậy, cái tát của anh ta dùng hết sức, đánh đến mức tai tôi ù đi, mặt sưng vù.
Trong sảnh chính vang lên mấy tiếng hít khí lạnh.
Ôn Diệc Tuyền trốn sau lưng anh ta, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý.
Tôi đưa tay trái sờ lên mặt mình, nụ cười trên khóe miệng không thể kìm nén được nữa, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn.
Là anh ra tay trước đấy nhé.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc thái tử gia nhà họ Thẩm đánh thiên kim nhà họ Ôn, tôi đã nhanh chóng phản công, chiêu nào chiêu nấy đều hiểm độc, quật ngã anh ta rồi đạp lên hạ bộ, túm tóc anh ta định đập xuống đất.
Đánh nữa sẽ c.h.ế.t người mất, mọi người vội vàng xông lên kéo tôi lại.
Vừa hay tôi cũng chơi đủ rồi, thoải mái buông tay, lùi lại vài bước rồi thả người xuống chính giữa ghế sofa.
Thấy tôi rời đi, Ôn Diệc Tuyền mới dám lại gần Thẩm Tế, vừa khóc vừa gọi anh ta.
Thẩm Tế đau đớn co quắp dưới mặt đất, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy giận dữ và kinh ngạc, anh ta không ngờ mình lại đánh không lại tôi, cũng không ngờ tôi lại ra tay đê tiện như vậy.
Công tử bột ngậm thìa vàng như Thẩm Tế, đánh nhau chưa từng trải qua thực chiến, thích liều mạng đánh nhau.
Tôi thì khác, mỗi trận đánh của tôi đều là vì sinh tồn, đủ liều lĩnh đủ tàn nhẫn mới có thể thắng.
"Nghe nói, ở trường các người gọi vị trí này là ngai vàng, cảm giác ngồi lên ngai vàng quả thật không tệ nhỉ." Tôi chống tay dựa vào ghế sofa, vui vẻ nói.