Thiên Kim Thật Ác Độc

Chương 3



"Thế à, vậy tôi rất mong chờ." Tôi mỉm cười đáp.

Ở trường học quý tộc đứng đầu Bắc Kinh này, Ôn Diệc Tuyền được coi là nữ vương, thế lực và địa vị của nhà họ Ôn khiến tất cả mọi người không dám trái lệnh cô ta.

Lúc một gương mặt xa lạ như tôi đi theo sau cô ta vào trường, những người đi ngang qua đều ném ánh mắt dò xét về phía tôi.

Có người quen hỏi Ôn Diệc Tuyền: "Cô ấy là ai vậy, sao tôi chưa từng thấy?"

"Cô ấy đi cùng xe với cậu, có phải là người nhà cậu không?"

Nghe thấy từ "người nhà", mặt Ôn Diệc Tuyền lạnh xuống.

"Con chó nhỏ tôi mới mang đến ấy mà."

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người nhìn tôi đều trở nên u ám kỳ lạ.

Tôi đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm trước, vào tiết tự học buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm dẫn tôi lên bục giảng, bảo tôi tự giới thiệu.

Thị lực của tôi rất tốt, vừa bước vào đã thấy chỗ ngồi trống duy nhất trong lớp, sách mới trên bàn bị xé nát, còn bị đổ mấy chai sữa chua lên, trông vô cùng hỗn loạn.

Đám thiếu gia tiểu thư dưới bục giảng đều nhìn tôi với ánh mắt chờ xem kịch hay.

Ôn Diệc Tuyền học cùng lớp với tôi, lúc này cô ta khẽ cong khóe môi, khiêu khích nhìn tôi.

Thật lòng mà nói, tôi không ngờ cô ta lại ngu ngốc đến vậy.

Tôi đứng trên bục giảng, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

"Chào mọi người, mình tên là Ôn Thu, bố mình là Ôn Hựu An của tập đoàn Ôn Thị, mình là con gái duy nhất của ông ấy."

Tôi nhìn thấy rõ mặt Ôn Diệc Tuyền càng lúc càng sa sầm xuống.

"Mẹ ruột của Ôn Diệc Tuyền trước đây làm bảo mẫu ở nhà mình, bà ta lòng dạ hiểm độc tráo đổi cuộc đời của mình và em ấy."

Lời tôi nói ra khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc, vì tôi bình tĩnh kể ra chuyện riêng của gia đình.

"Nhưng bố mẹ mình tốt bụng, vui lòng nhận Ôn Diệc Tuyền làm con nuôi, sau này em ấy vẫn có thể tiếp tục ở lại nhà mình."

Nghe được chuyện drama chấn động giới thượng lưu, các bạn học đều kinh ngạc tột độ, mắt hết nhìn tôi lại nhìn Ôn Diệc Tuyền.

"Thật không vậy, Ôn Diệc Tuyền hóa ra lại là thiên kim giả?"

"Phải nói là, người mới đến này quả thật rất giống người nhà họ Ôn..."

Ôn Diệc Tuyền không chịu nổi những lời bàn tán này, khẽ quát: "Im miệng."

Lớp học lập tức lặng ngắt như tờ.

Tôi đón nhận ánh mắt căm hận của cô ta, đi đến chỗ ngồi bừa bộn kia, nhìn quanh một lượt, không ai dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Chuyện gì thế này?" Tôi cười hỏi.

Giáo viên chủ nhiệm biến sắc, lập tức giục đổi bàn ghế, mấy đứa con trai đứng dậy chủ động giúp đỡ, chẳng mấy chốc đã đổi cho tôi bàn ghế mới, mang sách mới đến cho tôi.

Ôn Diệc Tuyền ngồi ngay sau lưng tôi, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Cô dám vượt mặt bố mẹ tuyên bố chuyện này ra ngoài, bố mẹ sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ta ngu ngốc đến mức khiến tôi buồn cười.

"Tôi là con gái ruột của họ, tôi chỉ nói sự thật thôi, họ có thể làm gì?"

Lời tôi nói đ.â.m thẳng vào nỗi đau của Ôn Diệc Tuyền, giọng cô ta trở nên hung ác:

"Tôi sẽ cho cô biết, ai mới là thiên kim duy nhất của nhà họ Ôn."

Vừa hết tiết, cô ta đã ra khỏi lớp, hai tiết sau đó cũng không quay lại.

Vào giờ ăn trưa, một bạn nam gửi lời nhắn cho tôi.

Thẩm Tế hẹn gặp tôi ở văn phòng hội học sinh.

Nhà họ Ôn và nhà họ Thẩm là hai thế lực lớn nhất Bắc Kinh, Thẩm Tế là người thừa kế tương lai của nhà họ Thẩm, anh ta và Ôn Diệc Tuyền đã định hôn ước từ nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.

Ôn Diệc Tuyền chịu ấm ức ở chỗ tôi, anh ta hẹn tôi gặp mặt chắc là muốn bênh vực Ôn Diệc Tuyền.

Người thừa kế của hai thế lực lớn đều cưng chiều cô ta như vậy, khó trách Ôn Diệc Tuyền dám mạnh miệng với tôi như thế.

Hội học sinh của trường này bị độc chiếm bởi những người thừa kế có tài lực và thế lực hàng đầu Bắc Kinh.

Có thể đến văn phòng hội học sinh gặp gỡ những người thừa kế này, tôi rất mong chờ.

4

Trường học để riêng một tòa nhà cho hội sinh viên sử dụng, vì người sử dụng đều là người thừa kế của các tập đoàn lớn, nên tòa nhà này là nơi xa hoa nhất trong trường.

Tôi bước đi trong đó, tận hưởng niềm vui mà tiền bạc và quyền thế mang lại.

Trước đây, tôi là một người nghèo khổ vật lộn để tồn tại ở tầng lớp thấp nhất của thành phố này, bây giờ, tôi đã đứng trên đỉnh kim tự tháp của giàu có và quyền lực.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ kính sát đất hình vòng cung tập trung những người thừa kế thuộc tầng lớp giàu có và quyền lực nhất của trường.

Thẩm Tế và Ôn Diệc Tuyền ngồi ở vị trí trung tâm.

Trước mặt Thẩm Tế, Ôn Diệc Tuyền hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như ở trong lớp học, lúc này cô ta mềm mại đáng thương dựa vào lòng Thẩm Tế, trông cô ta yếu liễu đào tơ cần người che chở.

Tay Thẩm Tế nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô ta, ánh mắt nhìn cô ta tràn đầy xót xa.

"Thật sự dám đến à, gan cũng lớn đấy." Có người nhìn thấy tôi, cười chế nhạo như đang xem kịch.

Mọi người lập tức đồng loạt nhìn về phía tôi.

Ánh mắt Thẩm Tế sắc lạnh, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ giông bão sắp đến.

Trước đây ở trường số một, tôi cũng từng nghe người khác bàn tán về anh ta, nói thái tử gia nhà họ Thẩm có ngoại hình đẹp đến mức có thể vào giới giải trí, gặp người thật mới biết những người đó không hề khoa trương.

Tôi tán thưởng liếc nhìn anh ta, rồi lại nhìn các thành viên hội sinh viên bên cạnh, đám người thừa kế này cơ bản đều có ngoại hình không tệ.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

"Thấy bọn tao mà không biết chào hỏi à, có hiểu lễ phép không?" Một tên con trai dùng gậy bóng chày gõ nhẹ xuống sàn, khóe miệng cong lên một nụ cười ác ý.

Tôi đã xem qua thông tin của cậu ta, Trịnh Ngôn Quân, con trai út của tập đoàn Trịnh Thị, là bạn thân từ nhỏ của Thẩm Tế, cũng là một trong ba hot boy của trường quý tộc này.

Chỉ là, nhà họ Trịnh đã sớm suy tàn, địa vị của cậu ta ở trường này là do Thẩm Tế ban cho.

Cậu ta dẫn đầu gây sự, tất cả mọi người đều khoanh tay đứng nhìn với vẻ mặt thích thú.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com