Thiên Kim Thật Ác Độc

Chương 5



Lúc này áo khoác của tôi bị kéo rách một nửa, má trái sưng đỏ, tóc tai rối bời, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười tùy ý, trong mắt người khác trông như một kẻ điên.

Bị cái vẻ điên cuồng này của tôi trấn áp, những người thừa kế ngày thường kiêu căng ngạo mạn lúc này đều im lặng đứng ngây tại chỗ.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Giọng Ôn Diệc Tuyền vang lên rõ ràng từng chữ trong không gian tĩnh lặng.

"Chị à, chị bắt nạt em thì thôi đi, sao lại có thể đánh anh Thẩm Tế, nhà họ Thẩm sẽ không tha cho chị đâu!"

"Cô dọa tôi đấy à, sợ quá đi mất thôi." Tôi vừa cười vừa vỗ nhẹ vào ngực, giọng điệu thờ ơ.

"Học sinh đánh nhau ở trường, xử lý thế nào nhỉ."

Tôi gọi điện thoại cho hiệu trưởng trước mặt mọi người.

"Hiệu trưởng, Thẩm Tế đánh tôi."

"Cái gì? Tiểu thư Ôn không sao chứ." Giọng hiệu trưởng run rẩy.

"Có phải cô và thiếu gia Thẩm có hiểu lầm gì không?"

"Không có hiểu lầm, tôi cũng đánh anh ta rồi."

Nói xong, tôi cúp điện thoại.

Ánh mắt mọi người nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc, Ôn Nghiễn Phong đứng về phía Ôn Diệc Tuyền, tôi tuy là con ruột nhưng không được sủng ái trong nhà họ Ôn cho lắm.

Đánh người thừa kế nhà họ Thẩm rồi không nghĩ cách hòa giải, lại còn muốn làm lớn chuyện.

6

Con cái nhà họ Ôn và nhà họ Thẩm đánh nhau, nhà trường không dám chậm trễ, sau khi thông báo cho phụ huynh hai bên liền lập tức gọi bác sĩ trường đến xem vết thương cho chúng tôi.

Ôn Diệc Tuyền rơi nước mắt, tự trách bản thân trước mặt Thẩm Tế: "Đều tại em, nếu không phải tại em, chị và anh đã không đánh nhau."

Thẩm Tế âu yếm lau nước mắt cho cô ta: "Không trách em, là cô ta động tay với em trước, không ai có thể làm tổn thương em trước mặt anh."

Nghe đến đây tôi trợn mắt, tôi chỉ hất tay Ôn Diệc Tuyền ra, cô ta vốn dĩ không hề bị thương.

Gọi thái tử gia lâu rồi, Thẩm Tế bị chiều ra cái tính ngang ngược coi trời bằng vung, anh ta bắt nạt người khác là lẽ đương nhiên, nếu người khác dám chống đối anh ta, chính là tội không thể tha thứ.

Người nhà họ Thẩm đến là mẹ của Thẩm Tế, lúc nhận điện thoại bà ta vừa hay đang ở trung tâm thương mại gần đó, bà ta chắc chắn con trai mình sẽ không chịu thiệt, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Quả nhiên, khi bà ta đến, Thẩm Tế đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, không thấy có vẻ gì là bị thương, còn tôi thì sưng nửa mặt, tóc tai rối bời, vết thương trông khá đáng sợ.

"A Tế, sao con lại ra tay nặng như vậy?" Bà ta nhíu mày hỏi con trai mình.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nếu là người khác đánh thì thôi, tôi lại là con gái ruột mới tìm về của nhà họ Ôn.

Thẩm Tế đen mặt lại: "Cô ta ra tay cũng không nhẹ."

"Con bị thương ở đâu?"

Thẩm Tế không thể trả lời.

Tôi đánh Thẩm Tế, những đòn nặng đều nhắm vào chỗ kín, khiến anh ta không thể mở miệng, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn tôi, mắng một câu: "Hèn hạ."

Tôi xưa nay vẫn hèn hạ, sau này có thể còn hèn hạ hơn nữa.

"Dì Chu, đều tại con, anh Thẩm Tế vì bênh vực con nên mới động tay." Ôn Diệc Tuyền áy náy nói.

"Liên quan gì đến em, là nó bắt nạt em!" Thẩm Tế bênh vực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn cảnh tượng này, mẹ Thẩm Tế còn có gì không hiểu, con trai bà ta vì Ôn Diệc Tuyền mà nhúng tay vào chuyện nhà họ Ôn.

Bà ta trừng mắt nhìn Thẩm Tế, sau đó lo lắng đi về phía tôi, hỏi bác sĩ trường tình hình của tôi.

Biết tôi bị tát đến mức ù tai tạm thời, may mà thời gian ù tai không lâu, nếu không rất có thể bị thủng màng nhĩ, bà ta liền quay sang đ.ấ.m vào người Thẩm Tế mấy cái.

Tôi lặng lẽ nhìn, bà ta không dùng nhiều sức.

"Tiểu Thu, dì thay mặt A Tế xin lỗi con, con yên tâm, hôm nay về nhà, dì và bố nó nhất định sẽ không tha cho nó."

Đang nói, Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong bước vào, họ đi thẳng về phía Ôn Diệc Tuyền, lo lắng xem cô ta có bị thương không.

Thấy cô ta không sao, họ lại nhìn về phía Thẩm Tế, cuối cùng mới dời ánh mắt sang tôi.

"Tiểu Thu, mặt con làm sao vậy?"

Ôn Diệc Tuyền nghe thấy vậy, rơi nước mắt, kéo tay Diệp Thời Nga nói: "Mẹ ơi, đều tại con, nếu không phải tại con thì anh Thẩm Tế đã không đánh nhau với chị rồi."

Thẩm Tế nhanh miệng phản bác: "Là cô ta động tay với em trước, em đừng luôn nhận hết trách nhiệm về mình như vậy."

"Nó lại đánh em à!" Ôn Nghiễn Phong thay đổi thái độ, lúc nhìn về phía tôi, đuôi mày và ánh mắt nhuốm vẻ chán ghét và giận dữ.

"Ôn Thu, con đừng quá đáng."

Diệp Thời Nga biết Thẩm Tế từ nhỏ đã thiên vị Ôn Diệc Tuyền, nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy chuyện anh ta làm có thể hiểu được.

"Tiểu Thu, tại sao con lại đánh Tiểu Tuyền?" Bà ta nhìn tôi, vẻ mặt thất vọng.

"Mẹ đã nói với con rồi, con và Tiểu Tuyền đều là con gái của mẹ, đừng nhắm vào Tiểu Tuyền nữa."

Mẹ con nhà họ Ôn đều đứng về phía Ôn Diệc Tuyền, đám học sinh còn lại nhìn tôi với ánh mắt hoặc chế giễu hoặc thương hại.

Mẹ Thẩm Tế ngạc nhiên, đứng một bên xem kịch không liên quan đến mình.

"Ôn Diệc Tuyền, diễn xuất của cô thật sự rất tốt, cô không nên học chuyên ngành múa, nên đi học diễn xuất mới đúng." Tôi tán thưởng vỗ tay cho cô ta.

"Em không có diễn, sao chị lại nói em như vậy." Cô ta ném ánh mắt cầu cứu về phía Ôn Nghiễn Phong.

Ôn Nghiễn Phong vừa định lên tiếng bênh vực em gái bảo bối, đã bị tôi ngăn lại.

"Im miệng!"

"Vừa rồi tôi đã cho các người nhiều thời gian như vậy rồi, muốn nói gì cũng đã nói xong rồi chứ, tôi chỉ cần năm phút để trần thuật."

Tôi lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

"Sáng nay vừa vào trường đã có chuyện thú vị xảy ra rồi, nghe thử chút đi."

Tôi bật đoạn ghi âm đã cắt ra trong giờ nghỉ giải lao.

"Cô ta là ai, sao tôi chưa từng thấy?"

"Cô ta đi cùng xe với cậu, có phải người nhà cậu không?"

Giọng của Ôn Diệc Tuyền vang lên trong đoạn ghi âm: "Con chó nhỏ tôi mới mang đến ấy mà."

Tôi hất nhẹ mái tóc, để lộ hoàn toàn nửa khuôn mặt sưng vù trước mặt mọi người, ánh mắt lạnh băng.

"Tôi xin hỏi các vị, chó nhỏ là có ý gì?"

7

Người đắc tội với thành viên hội học sinh sẽ bị gọi là "chó con", "chó con" sẽ trở thành đồ chơi của cả trường, cho đến khi không chịu nổi mà bỏ học.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com