Thiên Kim Thật Ác Độc

Chương 2



Ánh mắt tôi nhìn Diệp Thời Nga đầy xa cách, lạnh lùng.

“Con gái nuôi ở phòng lớn, con gái ruột ở phòng nhỏ, thế giới này làm gì có đạo lý nào như vậy.”

“Gì mà con gái nuôi, con và Tiểu Tuyền đều là con gái mẹ, mẹ biết con tức giận, nhưng Tiểu Tuyền cũng là người bị hại mà.” Diệp Thời Nga chỉ cảm thấy tôi đang làm loạn.

“Con không phải con gái nhà họ Ôn, để con đi đi, trả lại chỗ cho chị ấy.” Ôn Diệc Tuyền khóc muốn rời đi, bị Ôn Nghiễn Phong giữ chặt lại.

“Em vĩnh viễn là em gái của anh, không ai có thể đuổi em đi được.”

Đúng là một vở kịch tình cảm hay, bọn họ tình cảm sâu đậm khó tách rời, cũng có vẻ tôi đang đóng vai người xấu.

“Mẹ và anh trai đều nói nó là người bị hại, mười sáu năm này nó làm thiên kim tiểu thư nhận yêu thương cưng chiều trong nhà con, con thay nó làm chó làm lợn.”

“Không đúng, bố mẹ đẻ nó cũng yêu thương nó, nếu không cũng sẽ không đổi nó với nhà con, cho dù cuộc đời hai đứa con không tráo đổi, nó cũng không sống thảm đến mức vậy.”

“Muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, học phí những năm nay đều do con tự kiếm, bọn họ đồng ý cho con đi học, bởi vì trình độ của con càng cao, sau này sính lễ gả đi sẽ càng nhiều.”

“May là trời cao có mắt, để con trở lại nhà họ Ôn lần nữa, nếu không con cũng không biết phải làm thế nào để thoát khỏi bọn họ.”

“Con về rồi, nhưng mọi người đã có tình cảm với con gái giả, mọi người muốn giữ nó lại, nhà họ Ôn nhà cao cửa rộng, sau này nó vẫn được sống trong giàu có.”

Nói đến đây, trong cổ họng tôi bật ra tiếng cười khàn.

“Nó rõ ràng là người được lợi nhiều nhất, kết quả mấy người lại nói tôi, nó là người bị hại.”

“Bây giờ mẹ ruột tôi, anh ruột tôi muốn tôi ở phòng nhỏ, nhường nó phòng lớn, kiểu người bị hại như này tôi cũng muốn làm.”

Trào phúng trong mắt tôi không chút che giấu, đối phương bị lời tôi chặn họng, không trả lời được.

Ngay cả Ôn Diệc Tuyền cũng yên lặng.

Tôi không muốn nhìn bọn họ, quay lại nhìn Ôn Hựu An, thái độ trở nên dịu hơn:

“Bố, có thể đổi nội thất trong phòng này trong ba giờ không ạ?”

Tôi như con nhím xù lông với những người khác, chỉ khi nhìn về phía ông ta, trong mắt lại tỏa ra vẻ ỷ lại.

Bởi vì ông ta, mới là người cầm quyền nhà họ Ôn.

“Được, con yên tâm đi, bố sẽ sắp xếp mọi việc cho.” Ôn Hựu An đồng ý.

Có tiền nên tiến độ cũng rất nhanh.

Ôn Diệc Tuyền dưới giọng dỗ dành nhẹ nhàng của Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong, hai mắt đỏ ửng bước vào căn phòng vốn chuẩn bị cho tôi.

Tuy Ôn Hựu An cảm thấy có lỗi với tôi, nhưng cũng không muốn nhà cửa bất hòa, khuyên tôi nên chung sống hòa bình với Ôn Diệp Tuyền.

Trong phòng khách chỉ còn tôi và ông ta, tôi chậm rãi gỡ bỏ lớp vỏ kiên cường bên ngoài, lộ ra nét mặt thương tâm, nước mắt ầng ậc.

“Tiểu Thu, đứa trẻ ngoan, bố biết con phải chịu nhiều ấm ức rồi.”

Tôi bướng bỉnh lau nước mắt đi: “Bố, mẹ và anh trai quá thiên vị, bọn họ không quan tâm con, con không thích bọn họ.”

“Từ hôm nay trở đi, con chỉ có một người thân là bố.”

“Cái đứa nhỏ này, nói linh tinh gì thế? Đừng nghĩ bậy, đương nhiên là mẹ và anh trai có quan tâm đến con rồi.” Mặc dù Ôn Hựu An đang nói đỡ thay bọn họ, nhưng ý cười bên khóe mắt ông ta vẫn để lộ vẻ hưởng thụ của mình.

Bữa tối, Ôn Diệc Tuyền tự giam mình trong phòng.

Tôi lạnh nhạt ăn cơm, không mất tự nhiên chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cho dù Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong lo lắng mức nào, bảo vệ Ôn Diệc Tuyền ra sao, tôi cũng coi như không nghe thấy.

Chỉ khi Ôn Hựu An nói chuyện với tôi, tôi mới cười đáp lời.

Bữa tối nay chuẩn bị để mừng tôi về nhà, vô cùng phong phú, hương vị rất ngon, tôi ăn sắp căng bụng.

Diệp Thời Nga thấy tôi như vậy, trong mắt tràn đầy đau lòng:

“Tiểu Thu, con ăn chậm thôi, tối ăn nhiều không tốt cho dạ dày.”

Nhưng bà ta lại nhanh chóng nghĩ đến đứa con gái đau lòng đến độ không buồn ăn tối kia.

“Tiểu Tuyền ngoan lắm, chỉ là con bé chịu đả kích, nhất thời tự vây mình trong ngõ cụt, con đừng ghét con bé.”

“Mẹ, đừng nói nữa.” Ôn Nghiễn Phong lạnh mặt, ngữ điệu cũng không tính là tốt.

“Người ta có thèm quan tâm mẹ đâu, mẹ nói nhiều vậy làm gì?”

Tôi rất đồng tình với lời của anh ta, tôi cũng không muốn phản ứng lại lời của Diệp Thời Nga.

Có thể bà ta áy náy với tôi, cũng muốn sau này sẽ bù đắp cho tôi, nhưng giữa tôi và Ôn Diệc Tuyền, bà ta sẽ thiên vị Ôn Diệc Tuyền, Ôn Diệc Tuyền cũng sẽ không cho phép tôi thân thiết với bà ta, chắc chắn sẽ thường xuyên gây sự.

Ỷ lại và tình yêu với bố mẹ của tôi, dưới những trận đòn, nhục mạ của bố mẹ ruột Ôn Diệc Tuyền, đã sớm hao mòn, gần như không còn lại gì.

Con người tôi cũng không chịu thiệt thòi, cũng không muốn sau này sống quá cực khổ, người tôi cần vun vén quan hệ trong cái nhà này, một mình Ôn Hựu An là đủ.

“Bố ơi, con ăn xong rồi, con về phòng trước ạ.” Tôi nhìn một mình ông ta.

Ôn Hựu An chỉ coi tôi là đứa trẻ con đang hờn dỗi, nhắc nhở tôi:

“Nhớ ngủ sớm một chút, mai còn phải lên trường đăng ký học đấy.”

“Vâng ạ.”

Diệp Thời Nga vì thái độ của tôi, nét mặt hơi thương tâm.

Ôn Nghiễn Phong lại như nổi giận.

3

Vừa kết nối mạng, vô số tin nhắn thi nhau nhảy ra, tất cả đều hỏi han nhà họ Ôn có đối xử tốt với tôi không.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi chỉ mở khung chat của Giang Kỳ.

[Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, đừng lo lắng.]

Anh gần như trả lời ngay lập tức.

[Em có gì phải lo lắng chứ, người nên lo lắng là nhà họ Ôn.]

[Xem ra bọn họ vẫn khiến em thất vọng rồi.]

Tay tôi lướt qua cả hàng túi xách hàng hiệu đắt đỏ, khẽ cong khóe môi.

Tài lực của nhà họ Ôn không khiến tôi thất vọng, tôi rất hài lòng với mọi thứ trước mắt.

Ôn Diệc Tuyền không quá ngốc, sau chuyện đổi phòng hôm qua, sáng nay cô ta ngoan ngoãn hơn nhiều.

Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong mặt đầy xót xa.

Ôn Hựu An vô cùng hài lòng, trong lúc ăn nói muốn Ôn Diệc Tuyền chăm sóc tôi trên trường nhiều hơn.

Ôn Diệc Tuyền ngoan ngoãn đồng ý, nhưng sau khi lên xe liền thay đổi thái độ, nhìn tôi với vẻ cao ngạo, giọng điệu thâm trầm: "Tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com