Thiên Kim Thật Ác Độc

Chương 1



Tôi là thiên kim thật bị bảo mẫu cố tình tráo đổi.

Từ nhỏ đã lớn lên cùng với kẻ xấu dưới đáy xã hội, dường như đã thấy tất cả thứ tối tăm thường thấy trên thế gian.

Sau khi về nhà bố mẹ ruột, luôn có người muốn tôi nhường nhịn thiên kim giả, không nên tranh thủ tình cảm với cô ta.

Nhưng bọn họ không biết, nuông chiều nông cạn kia trước giờ không thể thỏa mãn được dã tâm của tôi.

1

Tất cả mọi người đều nói, con gái nhà họ Ôn từ nhỏ đã lớn lên trong yêu chiều hết mực, là tiểu thiên kim hạnh phúc nhất Bắc Kinh.

Sinh nhật hàng năm của cô ta, các công ty lớn dưới trướng tập đoàn Ôn Thị đều sẽ tổ chức hoạt động chúc mừng.

Mà tôi, bố không thương mẹ không yêu, cuộc đời chỉ có việc làm mãi không hết và những trận đòn roi mãi không ngớt.

Mãi đến ngày luật sư nhà họ Ôn tìm tới cửa, tôi mới biết được, thì ra tôi mới là thiên kim nhà họ Ôn.

Ngày trở lại nhà họ Ôn, là người giúp việc và tài xế tới đón tôi.

Tôi ôm giấc mộng về tương lai, bước vào khu biệt thự xa hoa đỉnh cấp kia.

Trước khi gặp người nhà họ Ôn, trong lòng tôi vẫn còn chút khát khao tình thân.

Người nhà họ Ôn đã sớm chờ tôi trong phòng khách, dù là đã tìm kiếm hình ảnh của họ trên điện thoại từ trước, biết tôi lớn lên giống với bọn họ, nhưng sau khi nhìn tận mắt, tôi vẫn hơi ngạc nhiên một chút.

Ôn Diệc Tuyền ngồi dựa vào mẹ tôi, cô ta có mái tóc dài xoăn sóng xinh đẹp, làn da trắng nõn, lúc này mắt hơi sưng, như là vừa khóc.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Lúc nhìn về phía tôi, trong đôi mắt ửng đỏ lóe lên vẻ ghét bỏ và hận thù.

Dù là tôi về rồi, mẹ tôi vẫn dịu dàng nắm lấy tay cô ta, nhỏ giọng an ủi.

Người nhà của tôi, đã nuôi cô ta thành công chúa.

Mà tôi, mặc đồng phục giặt đến mức hơi ố vàng, đeo cặp sách phải khâu lại quai bốn năm lần, trên tay đầy vết chai.

“Giống thật đấy, đúng là con gái bố rồi.” Ôn Hựu An bước lên trước, xoa đầu tôi, giọng từ ái.

“Tiểu Thu, con chịu khổ rồi.” Diệp Thời Nga ôm tôi bằng một tay, trong mắt tràn đầy áy náy.

“Giờ con về nhà rồi, những thời gian cực khổ ngày xưa đều đã qua hết cả rồi.”

Ôn Diệc Tuyền không nhìn nổi cảnh này, khóc nức nở:

“Mọi người một nhà đoàn tụ rồi, con không ở đây làm chướng mắt mọi người nữa.”

Nói xong, cô ta chạy về phòng.

Diệp Thời Nga buông tôi ra, đuổi theo.

Anh trai Ôn Nghiễn Phong của tôi cũng đầy lo lắng, nói với tôi:

“Tiểu Tuyền được nuông chiều từ nhỏ, con bé nhất thời chưa thể chấp nhận được, mong em thông cảm.”

Là bố mẹ cô ta tráo đổi cuộc đời của tôi và cô ta với nhau.

Bây giờ vì người được lợi là cô ta không chấp nhận được, người nhà tôi lại muốn người bị hại là tôi phải thông cảm cho cô ta nhiều hơn.

Thật nực cười.

Trước khi trở về nhà họ Ôn, Giang Kỳ từng hỏi tôi: “Sau này em được bố mẹ bao bọc rồi, liệu có trở nên tốt tính hơn không?”

Câu trả lời lúc đó của tôi, là tôi không biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bây giờ, chút khao khát tình thân cuối cùng, cũng hoàn toàn biến mất.

“Tại sao tôi phải thông cảm cho nó?” Tôi hỏi ngược lại Ôn Nghiễn Phong.

Ôn Nghiễn Phong không ngờ tôi sẽ hỏi vậy, nhất thời nghẹn lại.

“Tôi thông cảm gì cho nó đây? Thông cảm nó lấy mười sáu năm phú quý của tôi, lại để tôi chịu đánh chịu mắng như heo chó ở nhà nó?”

Trong mắt Ôn Nghiễn Phong ánh lên vẻ xấu hổ, nhưng vẫn tỏ vẻ bảo vệ Ôn Diệc Tuyền:

“Chuyện này đâu liên quan gì con bé, Tiểu Tuyền đâu biết gì, con bé cũng là người bị hại.”

Tôi cười lạnh một tiếng, không tiếp tục chủ đề này nữa.

“Cho nên mấy người đã quyết sẽ giữ nó lại chứ gì?”

“Tiểu Thu, bố hiểu tâm trạng của con, nhưng con cũng biết tính nết của người nhà đó rồi mà. Dù gì Tiểu Tuyền cũng là bố nuôi lớn, bố đâu thể nhẫn tâm đẩy con bé vào hố lửa được.”

Lời ông ta nói ngược lại cũng không sai, chính là nuôi mèo nuôi chó nhiều năm cũng phải có tình cảm, huống hồ là con gái nuông chiều từ nhỏ.

“Vâng! Bố ạ, con hiểu rồi. Nhưng mà con mới là cốt nhục m.á.u mủ tương liên với bố, còn nó chỉ là con gái nuôi, con hy vọng bố không lẫn lộn chuyện này.”

Nghe được lời này của tôi, Ôn Nghiễn Phong không đồng tình:

“Em và Tiểu Tuyền đều là con gái nhà họ Ôn, không phân chia con gái ruột con gái nuôi gì cả. Mấy ngày nay Tiểu Tuyền đã quá áy náy, thương tâm rồi, nếu còn nói với bên ngoài con bé là con gái nuôi… Từ nhỏ con bé chưa từng chịu đả kích gì, sao có thể chấp nhận nổi.”

“Nó từ nhỏ chưa từng chịu đả kích gì, còn tôi ăn đòn từ nhỏ, cho nên anh thấy tôi hèn hạ, tôi chấp nhận được đúng không?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong mắt mang theo vẻ cáu giận, nhưng giọng nói vẫn bình thản.

Ôn Nghiễn Phong khẽ nhíu mày: “Ý anh không phải như thế.”

“Tôi đã đồng ý cho cô ta ở lại rồi, đừng nói anh thấy tôi là loại rùa rụt cổ nhé, rụt được một lần là rụt thêm được nữa?”

“Bố đáp ứng con chuyện này.” Ôn Hựu An lên tiếng.

Ôn Nghiễn Phong còn định nói thêm, lại bị ánh mắt ông ta ngăn lại.

Ông ta đã sớm điều tra quá khứ mười sáu năm của tôi, hiểu rõ cuộc đời của tôi thảm đến mức nào.

Tôi tự cào vết sẹo của mình ra, ông ta nghe mà áy náy.

2

Ông ta và Ôn Nghiễn Phong đưa tôi đi xem căn phòng đã chuẩn bị từ sớm, tôi muốn tự chọn phòng, dạo một phòng, đi tới phòng Ôn Diệc Tuyền.

Diệc Thời Nga đang ôm cô ta, dịu giọng dỗ dành.

“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó, con vĩnh viễn là con gái mẹ, mẹ sẽ không để con rời đi.”

Tôi làm như không thấy bọn họ, tiếp tục đi dạo.

Ngoại trừ phòng ngủ chính, thì phòng Ôn Diệc Tuyền là phòng lớn nhất.

“Bố, con muốn lấy phòng này, con rất thích hướng nắng của căn này, với con muốn đổi hết toàn bộ đồ dùng nội thất của phòng này.”

Nghe câu này xong, Ôn Diệc Tuyền vừa được dỗ dành xong lại bật khóc, nháo loạn đòi đi.

Diệp Thời Nga vừa xoa dịu cô ta, vừa nói với tôi:

“Đây là phòng của Tiểu Tuyền, mẹ đã chuẩn bị phòng cho con rồi, để anh con dẫn đi.”

“Anh dẫn em đi.” Ôn Nghiễn Phong kéo tôi.

Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi tay anh ta.

“Tôi thấy căn phòng kia rồi, quá nhỏ so với phòng này, tôi không muốn ở kiểu vậy.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com