"Vâng bố." Tôi giằng tay lại, ghét bỏ phủi phủi tay về phía Ôn Nghiễn Phong, quay phắt đi rồi lên tầng về phòng.
Với năng lực của Ôn Hựu An chắc cũng đã điều tra ra người tung tin đồn bôi nhọ tôi trên mạng là Ôn Diệc Tuyền, một con cáo già như ông ta chỉ cần động não một chút là biết ai làm ra chuyện ngày hôm nay.
Có lẽ là vì để gia đình yên ổn, hoặc có lẽ là vì tình cảm bố con bao nhiêu năm, ông ta chọn che giấu giúp Ôn Diệc Tuyền.
Lại khiến ông ta thêm phần áy náy với tôi, cũng không thiệt.
Đến bữa tối, Ôn Hựu An nhắc đến sinh nhật tôi, ông ta nói muốn tổ chức tiệc sinh nhật thật lớn để chính thức giới thiệu tôi với mọi người.
Tôi biết, đây là sự bù đắp của ông ta.
Thiệp mời tiệc viết tên hai người, Ôn Diệc Tuyền và tôi cùng đón sinh nhật.
Bữa tiệc sinh nhật này gần như quy tụ tất cả các gia tộc hào môn thượng lưu ở Bắc Kinh, Ôn Diệc Tuyền đi lại giữa đám đông, tỏ ra rất thoải mái, tôi chỉ quen biết những bạn đồng trang lứa cùng trường, còn cô ta, gần như quen biết tất cả mọi người.
Giới hào môn trẻ tuổi ở Bắc Kinh đều nghe theo Ôn Nghiễn Phong và Thẩm Tế, Thẩm Tế không hề che giấu sự ghét bỏ đối với tôi, chỉ tặng quà cho Ôn Diệc Tuyền, Ôn Nghiễn Phong ngược lại tặng quà cho cả hai, nhưng món quà anh ta tặng cho Ôn Diệc Tuyền, người tinh ý vừa nhìn là biết quý giá hơn và có lòng hơn.
Anh ta làm như vậy là để bày tỏ sự bất mãn với tôi.
Lúc đó Ôn Diệc Tuyền bày kế khiến Thẩm Tế đánh tôi, anh ta thờ ơ thậm chí còn cảm thấy tôi xấu xa không biết điều, tôi đánh Ôn Diệc Tuyền, anh ta phẫn nộ, công khai làm tôi mất mặt, cái gì mà chuyện xấu trong nhà không được để lộ cũng không thèm để ý đến nữa.
Sau khi tặng quà xong, anh ta còn cố ý lườm tôi từ xa, vẻ mặt như muốn nói, tôi không xin lỗi thì anh ta sẽ không tha thứ cho tôi.
Tôi nâng ky, mỉm cười kính rượu anh ta.
Thẩm Tế vừa quay đầu lại cũng nhìn thấy cảnh này, bọn họ dường như không ngờ tôi còn có thể cười được, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
Theo lý mà nói, tiệc sinh nhật này, tôi và Ôn Diệc Tuyền mới là nhân vật chính, nhưng chúng tôi đến cả bàn chủ tiệc cũng không được ngồi.
Ngồi ở vị trí chủ tọa là một ông lớn Internet đến từ miền Nam, hai nhà Ôn Thẩm đều đang cố gắng hợp tác với ông ta, hai bên ông ta lần lượt là bố con hai nhà Ôn Thẩm, phía sau nữa là những người nắm quyền của các đại gia tộc ở Bắc Kinh.
Mẹ Thẩm và Diệp Thời Nga ngồi cùng bàn với chúng tôi.
Vị trí này khiến tôi rất khó chịu,Ôn Diệc Tuyền ngồi cạnh cứ liên tục khoe khoang mấy người đàn ông ở bàn chủ tiệc tốt với cô ta như thế nào, tôi càng thêm khó chịu với sự ngu ngốc của cô ta.
Chỉ là, tôi vẫn có thể nhẫn nhịn mấy chuyện này.
Nhưng khi mẹ Ôn nói Ôn Hựu An định để Ôn Nghiễn Phong vào công ty giúp đỡ sớm hơn, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa.
Ôn Nghiễn Phong mới học năm hai đại học, bọn họ đúng là quá sốt ruột.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi nâng ly rượu đi vòng qua mọi người, tiến về phía vị khách quý trên vị trí chủ tọa, căng thẳng kính rượu ông ta.
"Xin hỏi, ngài có phải là người sáng lập 'Dự án Hy vọng' không ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Dự án Hy vọng..." Người đàn ông uống đã hơi say, cúi đầu trầm ngâm: “Nói tôi là người sáng lập cũng không sai.”
"Chú Lâm, cháu kính chú một ly." Tôi tỏ ra khá mừng rỡ.
Ông ta ngước mắt nhìn tôi, dùng mu bàn tay nhẹ đẩy ly rượu của tôi, nói: "Cháu gái còn trẻ, uống rượu làm gì, cái này không tốt cho sức khỏe."
Ông ta chỉ có một đứa con gái độc nhất, ghét nhất là thấy phụ nữ không biết quý trọng cơ thể.
Ôn Hựu An cười, giới thiệu tôi với ông ta.
Sau khi biết thành tích của tôi, ông ta cười khen Ôn Hựu An có phúc, lại động viên tôi vài câu, bảo tôi cố gắng học hành.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt kiên định: "Từ nhỏ cháu đã biết, chỉ có học hành chăm chỉ mới có tương lai, bố mẹ nuôi không cho cháu đi học, cháu tự đi làm kiếm học phí, tiền sinh hoạt, khoảng thời gian đó cháu thật sự rất đau khổ..."
Nói đến đây, trên khuôn mặt bướng bỉnh của tôi rơi lệ, nhưng rất nhanh lại nở một nụ cười cảm kích.
"May là có những người tốt bụng như chú Lâm tồn tại, 'Dự án Hy vọng' đã giúp đỡ cháu vào lúc khó khăn nhất, cho cháu tiền đóng học phí, chú Lâm, ly rượu này cháu nhất định phải mời chú."
Tôi ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Ông ta làm bộ quan tâm muốn ngăn tôi lại, khóe miệng lại mang theo nụ cười không kìm nén được.
"Chú Lâm, cháu không phụ kỳ vọng của 'Dự án Hy vọng', giáo viên chủ nhiệm nói thành tích hiện tại của cháu cao nhất trong lịch sử từ trước đến nay của trường, sắp đến thời gian đăng ký thi đại học rồi, cháu muốn thử sức một chút."
"Cháu muốn tham gia kỳ thi đại học sớm?"
Những người có mặt đều kinh ngạc bởi câu nói này của tôi.
"Vâng, cháu muốn cảm nhận không khí thi đại học sớm, chú Lâm yên tâm, cháu giỏi lắm, tuyệt đối sẽ không khiến 'Dự án Hy vọng' mất mặt đâu." Tôi hơi chu môi, vẻ mặt kiêu ngạo.
Các ông lớn có mặt đều bị tôi chọc cười, ồn ào khen tôi có chí khí, chú Lâm và Ôn Hựu An càng được mọi người tâng bốc đến mức mặt mày hớn hở.
Ôn Hựu An rất hài lòng với biểu hiện ngày hôm nay của tôi, sau khi buổi tiệc kết thúc, ông ta bày tỏ sẽ ủng hộ tôi tham gia kỳ thi đại học.
Ôn Diệc Tuyền mặt mày ủ rũ suốt buổi tiệc, dựa vào vai Diệp Thời Nga làm nũng, Diệp Thời Nga nhẹ nhàng dỗ dành đứa con gái ngoan của bà ta.
Sau khi Ôn Hựu An rời đi, Ôn Nghiễn Phong trách móc tôi: "Hôm nay là sinh nhật Tiểu Tuyền, tại sao em lại nhắc đến thân thế của mình trước mặt bao nhiêu người như vậy, em cố ý muốn làm Tiểu Tuyền khó xử đúng không?"
Lúc này tâm trạng tôi đang tốt, lười mở miệng mắng anh ta: "Chỉ là một đứa con nuôi thôi, đâu đáng để tôi nghĩ đến."
Người thật sự khiến tôi để tâm đến là anh đó, anh trai à.
12
Sau đó, tôi bước vào giai đoạn chuẩn bị thi cử gian khổ.
Mục tiêu của tôi là Đại học Bắc Kinh, giới thượng lưu trong giới kinh doanh Bắc Kinh hầu như đều xuất thân từ Đại học Bắc Kinh, thi đậu vào trường này là bước đầu tiên trong toàn bộ kế hoạch của tôi.