Đi ra từ cổng trường, nếu không chú ý tìm, căn bản không thấy anh.
Tôi thở dài, đi đến trước mặt anh, thản nhiên nói một câu: "Lên xe theo tôi đi.”
Anh nhìn thấy tôi, lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, động tác lại không tự nhiên, im lặng suốt đường đi.
Tôi đưa anh đến cổng chung cư, cùng nhau xuống xe.
Tài xế lái xe đi khá xa, tôi mới hỏi tại sao anh lại đến trường tôi.
Anh nói có người gửi thư cho anh, trong phong bì toàn là ảnh chụp trộm tôi, người đó hẹn anh hôm nay gặp nhau ở cổng trường.
Tôi nhận lấy phong bì anh đưa, lại hỏi: "Có ghi âm lại chưa?"
"Ghi âm rồi."
"Gửi Bluetooth cho tôi đi."
Giang Kỳ khựng lại, nhìn điện thoại rất lâu không động đậy, hot boy trường số một ngày thường kiêu ngạo ngút trời lúc này lại lộ ra vài phần khúm núm, giọng nói rất khẽ: "Nhất định phải như vậy sao?"
Tôi có chút bất đắc dĩ.
"Người có thể chụp được nhiều ảnh tôi mặc đồng phục như vậy, chắc chắn thân phận không đơn giản, nhưng anh lại dám hẹn gặp đối phương, Giang Kỳ, anh thích tôi."
Anh không ngờ tôi lại nói thẳng ra như vậy, vành tai không biết vì xấu hổ hay ngượng ngùng mà đỏ ửng lên, giọng nói lại rất kiên định: "Anh thích em."
"Nhưng tôi không thích anh, tôi luôn lợi dụng anh, khoảng thời gian năm lớp mười tôi bị người ta quấy rầy phiền phức, qua lại với anh là để tránh những người đó, mấy lần gặp gỡ ngẫu nhiên đó đều là tôi cố ý tạo ra."
"Anh biết."
"Anh biết?" Điều này ngược lại khiến tôi bất ngờ.
"Tôi lợi dụng không biết bao nhiêu người như anh rồi, với tôi thì mấy anh như nhau cả."
Bài viết của Ôn Diệc Tuyền cũng có mấy chuyện là thật, để đạt được mục đích của mình, tôi đã lợi dụng rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, bản thân tôi cũng không đếm xuể.
Tôi tàn nhẫn đến mức nào, Giang Kỳ thật ra đã thấy rồi.
"Anh biết cả." Anh nhìn tôi, ánh mắt kiên định, nóng bỏng của thiếu niên dường như muốn thiêu bỏng tôi.
Tôi không khỏi bật cười, suốt nhiều năm như vậy, anh là người ngốc nhất tôi từng gặp, biết rõ bộ mặt thật của tôi rồi mà vẫn một lòng lao vào lửa.
"Giang Kỳ, tôi nhớ năm đó anh là học sinh thủ khoa được chiêu mộ đặc biệt vào trường số một."
"Phải." Anh có chút ngơ ngác, không biết tại sao tôi đột nhiên nhắc đến chuyện này.
“Giờ vẫn còn kịp, cố gắng thi vào đại học Bắc Kinh, tốt nghiệp rồi đến Ôn Thị hỗ trợ tôi."
Sương lạnh tan đi, biểu cảm tôi dịu dàng hơn, nở một nụ cười nhẹ nhàng, nói: "Tôi thế đơn lực mỏng, cần bồi dưỡng tâm phúc của riêng mình."
Anh vừa mừng vừa lo, nụ cười rạng rỡ nhanh chóng nở trên mặt anh, đôi mắt sáng ngời, kiên định tràn đầy ý chí chiến đấu: "Anh sẽ thi đỗ đại học Bắc Kinh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc trước thành tích của Giang Kỳ đều đứng số một, số hai thành phố, sau khi bố mẹ ly hôn, anh không chấp nhận được nên sa đọa để im lặng biểu tình phản đối với họ, dù vậy thành tích của anh vẫn duy trì trong top 100, với nền tảng của anh, cố gắng một chút vẫn có cơ hội vào đại học Bắc Kinh.
Thứ mà tôi thiếu ở Ôn Thị chính là nhân tài tuy không có vốn liếng, nhưng lại có thể một lòng làm việc vì tôi như này.
11
Đánh đứa con gái được nhà họ Ôn sủng ái nhất xong, trên đường về nhà, chuông điện thoại không ngừng reo.
Ôn Hựu An bận công việc, Ôn Nghiễn Phong cũng có cuộc sống đại học tuyệt vời của riêng mình, ngoài cuối tuần ra, họ gần như không về nhà ăn tối, hôm nay lại tề tựu đông đủ.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Vừa nhìn thấy tôi, miệng của Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong đã không ngừng trách móc, đặc biệt là Ôn Nghiễn Phong, tức đến mức hận không thể xông lên đánh tôi.
Ôn Diệc Tuyền ra vẻ sợ hãi, vùi đầu vào lòng Diệp Thời Nga khóc.
Ôn Hựu An vẫn mang dáng vẻ chủ nhà, nhưng tôi biết những gì mấy người Diệp Thời Nga nói chính là những gì ông ta nghĩ trong lòng.
"Nói đi, con đi đâu vậy? Tại sao lại đánh Tiểu Tuyền?" Ôn Hựu An hỏi tôi.
Thứ tôi đang đợi chính là lúc ông ta hỏi câu này, tôi đưa lá thư Giang Kỳ cho tôi và đoạn ghi âm cho ông ta xem, cắn môi, vẻ mặt đầy ấm ức: "Giang Kỳ bị người ta cố ý dụ đến, bố ơi, có người muốn hại con."
"Hôm nay cố ý lớn tiếng nói Giang Kỳ đến tìm con, cái bạn học đó chơi rất thân với Ôn Diệc Tuyền, Ôn Diệc Tuyền và bạn ấy kẻ xướng người họa bôi nhọ con, xung quanh có rất nhiều người, bọn họ đều bàn tán về con, con sợ lắm, lúc đó con chỉ muốn nó đừng nói nữa." Tôi càng nói càng buồn, nước mắt không kìm được rơi xuống, nhưng lại mím môi bướng bỉnh lau đi.
Ba người đối diện chưa từng thấy tôi yếu đuối như vậy, ngây người tại chỗ.
Kết hợp với câu nói phách lối "người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ" tôi mới nói cách đây chưa lâu, con người hiện tại của tôi khiến họ xa lạ.
"Vậy con cũng không thể động tay chứ, con xem mặt Tiểu Tuyền bị con đánh thành ra thế nào đi." Diệp Thời Nga tức giận nói.
Đánh thành ra thế nào, tôi liếc nhìn bà ta một cái, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Như cái đầu heo.
"Động tay là lỗi của tôi, nhưng tôi muốn hỏi cô..." Tôi dừng lại một chút, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
"Tất cả những chuyện xảy ra gần đây có liên quan đến cô không, có phải cô gọi Giang Kỳ đến trường không?"
Ôn Diệc Tuyền nghe xong khóc lóc om sòm: "Sao chị có thể nghĩ về em như vậy, không phải em, chị đánh em rồi còn muốn đổ thêm tội cho em, dù chị có ghét em đến đâu cũng không thể vu khống em như vậy."
Diệp Thời Nga xót xa lau nước mắt cho cô ta, quay đầu nhìn tôi vẻ mặt thất vọng: "Câm miệng con lại!"
"Xin lỗi đi! Nếu Tiểu Tuyền không tha thứ cho em, từ hôm nay trở đi anh không có đứa em gái như en nữa." Ôn Nghiễn Phong lạnh giọng nói.
"Một người bảo tôi xin lỗi một người bảo tôi im miệng, tôi nên nghe ai?" Tôi yếu ớt hỏi.
Ôn Nghiễn Phong bị chọc giận, kéo tay tôi muốn lôi tôi đến trước mặt Ôn Diệc Tuyền, tôi không chịu đi, cố sức muốn hất tay anh ta ra.
"Đừng ầm ĩ nữa." Ôn Hựu An cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tiểu Thu, về phòng cất cặp sách đi, dọn dẹp rồi chuẩn bị ăn cơm."
"Bố?" Ôn Nghiễn Phong bất mãn, nhưng bị bố anh ta lườm một cái chặn họng.
"Sau này không được nhắc lại chuyện này nữa, Tiểu Thu, con theo bố vào phòng làm việc."