Đôi khi tôi cũng khá ngưỡng mộ anh, gia đình không để anh chịu khổ sở gì, vì tình cảm mà có thể đến tiền cũng không cần.
Ảnh hưởng của bài đăng ngày càng lớn, cuối cùng cũng đến tai các bậc trưởng bối của hai nhà Ôn Thẩm.
Ôn Hựu An tìm tôi nói chuyện, tôi vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn thường ngày trước mặt ông ta, oan ức nói: "Con và họ chỉ là bạn học, không có quan hệ gì khác, từ cấp hai con đã vừa học vừa làm, áp lực học tập ở trường số một rất lớn, để giữ vững thứ hạng mỗi ngày, ngoài làm việc con chỉ học, sao có thời gian làm mấy chuyện nhạt nhẽo kia."
Tôi luôn đứng trong top 5 ở trường số một, sau khi về nhà họ Ôn cũng thường học đến nửa đêm, ông ta đương nhiên tin tôi.
"Bố ơi, con sắp phải tham gia cuộc thi toán, con không muốn bị chuyện này ảnh hưởng, bố giải quyết giúp con đi."
Ông ta gật đầu đồng ý, quan tâm đến cuộc thi toán của tôi.
Sau khi tôi ra khỏi phòng làm việc, người giúp việc nói Diệp Thời Nga đang đợi tôi ở phòng đàn, bà ta có chuyện muốn hỏi tôi.
Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong đang hướng dẫn Ôn Diệc Tuyền luyện đàn, nhận ra tôi đến, cả ba người đều dập tắt nụ cười.
Ôn Diệc Tuyền hơi nghiêng đầu nhìn tôi, đuôi mắt hơi nhếch lên, vẻ mặt hả hê.
"Chị đến rồi."
"Có chuyện gì không?" Tôi không để ý đến cô ta, nhìn về phía Diệp Thời Nga.
"Cái bài đăng đó là sao?" Ôn Nghiễn Phong lên tiếng trước Diệp Thời Nga, nghiêm túc hỏi tôi.
Diệp Thời Nga lạnh mặt: "Tiểu Thu, con còn nhỏ tuổi, bây giờ nên lo học hành cho tốt, dù trước đây có chuyện gì xảy ra, sau này không được liên lạc với bọn họ nữa."
"Hóa ra là chuyện này à, tôi không hiểu có gì đáng hỏi, anh trai cũng có không ít bạn gái rồi mà, bây giờ các bạn học vẫn thường hay nhắc đến chuyện của anh ta và chị Lâm đấy."
Tôi nói rất tự nhiên: "Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, huống chi là một thiên kim xinh đẹp lại giàu có như tôi, quá nhiều người theo đuổi rồi. Nhưng bà yên tâm, tôi biết chừng mực, sẽ không để mấy người đàn ông không ra gì bước chân vào nhà đâu."
"Con đang nói cái gì vậy..."
Ba người đối diện nhìn tôi như nhìn người điên.
"Đang nói tiếng phổ thông mà."
Diệp Thời Nga và Ôn Nghiễn Phong hơi há miệng, dường như lại muốn nói gì đó, tôi lên tiếng cắt ngang.
"Các người, một người bạn gái cũ đếm không xuể, một người ngày ngày cướp chồng tương lai cho con gái nuôi chưa trưởng thành của mình, tôi thật sự không biết các người lấy tư cách gì để nói chuyện này với tôi.”
Tôi lại liếc nhìn Ôn Diệc Tuyền.
"Còn cái đồ ngu mà các người nuôi dạy này, ngoài việc dựa vào đàn ông thì chỉ biết lên mạng bịa đặt mấy tin đồn về tôi, chẳng có tác dụng gì to tát."
Nói xong, mặc kệ phản ứng của họ, tôi quay người bỏ đi.
Ôn Diệc Tuyền ấm ức chất vấn: "Không phải em, em không thế, sao chị có thể nghĩ về em như vậy!"
Ôn Nghiễn Phong: "Nó là đồ điên, em đừng để ý đến nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
10
Ôn Nghiễn Phong đã nhắc nhở Ôn Diệc Tuyền tôi là một đồ điên, nhưng hình như cô ta không để tâm.
Một hôm vừa tan học, một đàn em nào đó của cô ta đột nhiên vội vã chạy đến trước mặt tôi, lớn tiếng nói: "Ôn Thu, tôi thấy Giang Kỳ của trường số một trước cổng trường, có phải anh ta đến tìm cậu không?"
Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những người xung quanh.
Tôi hiểu rõ tính cách của Giang Kỳ, sau chuyện bài đăng đó, anh không thể chủ động đến tìm tôi, việc xuất hiện ở cổng trường tôi chắc chắn là có người đứng sau giở trò.
Băng qua đám đông, tôi nhìn về phía Ôn Diệc Tuyền đang đứng ở cầu thang.
Cô ta đứng cùng Thẩm Tế, vẻ mặt phẫn nộ, miệng không ngừng nói gì đó đầy kích động.
Thật ra tôi có thể đoán được, hẳn là nói tôi sống không sạch sẽ, muốn Thẩm Tế càng thêm ghét tôi.
Tôi không để tâm mấy người đang hỏi xung quanh, tôi đi thẳng về phía cô ta.
Cô ta thấy tôi đến, tức giận hỏi tôi trước mặt mọi người: "Chị, không phải mẹ đã nói không cho phép chị qua lại với bọn họ nữa sao?"
Tôi khẽ nhếch môi: "Cô thật sự thích gọi tôi là chị nhỉ, nhưng em gái ngoan à, lần này cô chơi quá trớn rồi..."
Những việc Ôn Diệc Tuyền làm trước đó đều có lợi cho tôi, tôi vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, nhưng tôi đã định buông tha Giang Kỳ rồi, sao cô ta lại có thể kéo anh vào vũng bùn này, khiến tôi không vui chứ.
Tôi túm lấy tóc cô ta, dùng sức kéo cô ta đến trước mặt, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng liền giáng xuống mặt cô ta mấy cái bạt tai.
Lâu rồi không động tay chân, được vả cho mấy cái, đánh đến mức tâm trạng tôi sảng khoái hơn nhiều.
Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh và tiếng giận dữ của Thẩm Tế, nắm đ.ấ.m mạnh mẽ vung về phía tôi, tôi buông Ôn Diệc Tuyền ra, lùi lại tránh, giọng nói mang theo ý cười.
"Đại thiếu gia Thẩm thật sự thích quản chuyện nhà họ Ôn chúng tôi nhỉ, đây là đang nhớ đến ngày vào đồn cảnh sát với tôi rồi sao?"
Anh ta đang đỡ Ôn Diệc Tuyền, nghe thấy vậy, tức giận nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, định xông lên đánh, đám bạn đi cùng vội vàng giữ anh ta lại.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Ôn Diệc Tuyền ôm khuôn mặt sưng đỏ, mái tóc rối bời, đôi mắt dưới mái tóc như rắn độc lạnh lẽo, oán hận nói: "Cô dám đánh tôi, bố mẹ tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Tôi cười khẩy: "Cô đã gọi tôi là chị rồi, chị em đánh nhau bố mẹ nói gì được, huống hồ cô chỉ là con nuôi."
"Em gái ngoan, lần sau nhớ đừng chọc giận tôi nữa."
Tôi lại nhìn Thẩm Tế đang bị mấy người kia giữ lại, vui vẻ giơ bàn tay phải vừa đánh người lên lắc lắc, tỏ vẻ kiêu ngạo.
"Thấy rõ chưa, đây mới gọi là động tay."
Thẩm Tế bị tôi kích thích, bộc phát sức mạnh kinh người, giằng khỏi mấy người đang cản lại, nhưng anh ta lại bị mấy người kia kéo lại ngay lập tức, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng tôi, chửi rủa tôi độc ác.
Mấy người kia ra sức như vậy, chắc là sau vụ báo cảnh sát, nhà họ Thẩm đã dặn dò đám bạn của anh ta, không cho phép Thẩm Tế nhúng tay vào chuyện nhà họ Ôn nữa.
Trường số một và trường tôi bây giờ chỉ cách một con phố, Giang Kỳ thường hay đi qua, rất quen thuộc khu này. Anh không đứng ở cổng trường như người ta nói, mà ngồi sau hàng cây bụi ở bên kia đường, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt lo lắng bất an.