Thiên Hạ Phương Nam

Chương 93:



Thanh Nhạc thấy vậy cúi đầu nói cùng Thư Minh:

“Thầy!”

Còn Hạo Dương hắn đơn giản chỉ là thi lễ cho qua.

Văn Thánh ung dung bước vào sau câu nói vọng..

Lão lang sư kia ngồi bệt xuống giường, ung dung gác chân lên mà gãi đầu, móc gỉ mũi. Trông hơi kinh, đương cũng thô kệch vô cùng, trông cái dáng vẻ bây giờ chẳng có tí gì là từ bậc đại lão.

Văn Thánh ông lướt qua hai đồ đệ của mình, đặt cả hai tay lên vai mỗi kẻ mà nói nhẹ: “Các ngươi ra ngoài trước đi!”.

Họ cúi đầu nói nhỏ một tiếng: “Vâng!”. Rồi mau chóng thi lễ bước ra ngoài, Hạo Dương hắn cũng muốn ra ngoài nhưng đã bị Văn Thánh chặn lại bằng một cú níu vạt áo nhẹ. Tuy không biết phải làm sao nhưng hắn cũng chỉ đành ở lại. Ánh mắt tựa mơ hồ nhìn về mọi thứ.

Lão lang sư cất tiếng nói như hỏi:

“Tiểu tử ngươi lần trước mua thuốc bôi ở chỗ ta chắc cũng chưa dùng hết đâu nhỉ? Ta cũng chẳng có vấn đề gì nhiều nhưng cũng nhắc ngươi trước là thuốc bôi ấy có tính nóng. Chớ cân nhắc dùng cho người khắc mệnh, há đâu lại chính bản tự tạo nghiệt. Còn nữa, bao giờ ngươi về làng Thổ Hà thì bảo hai lão già canh miếu đến chỗ ta chơi suông, nghe!!!”

Hắn đảo tròng mắt, nơi ấy ý niệm rõ ràng không vui một chút nào: “Lão đầu này biết ta đến từ đâu như vậy…, hơn nữa cũng biết đến Lý lão đầu và Lục lão đầu. Lại còn mời đến nơi đây uống trà, chẳng lẽ họ là người quen biết. Hoặc hơn thế là bạn tâm giao? Văn Thánh cũng biết người này, vậy lẽ nào giữa họ thực sự có mối liên quan nào đó? Chuyện này… ”. Hắn ấp úng một lượt ngắn mới đáp lại:

“Dạ, thưa lang sư. Tiểu bối nhớ rõ rồi! Nhất định sẽ chuyển lời của ngài nói.”

Bách lang sư duỗi thẳng cẳng chân, tay chống về sau ngửa bụng về phía trước như bà bầu ngồi khi khó chịu. Ông ta cười nhẹ nhắc nhớ hắn:

“Tiểu tử, thay vì phải gọi “lang sư” thì bản thân ngươi cũng có thể gọi ta là “tiền bối”. Y thuật này cũng chỉ là nửa thân dùng đến thường ngày thôi. Nhớ kỹ!”

Hạo Dương gật đầu, hành lễ rồi lui ra bên ngoài.

Lúc này Văn Thánh cũng không cản hắn nữa, dường như chính ông vừa rồi giữ hắn lại cũng là vì điều này. Tuy thật khó hiểu, nhưng hắn vẫn lướt đi mà không ánh chút mảy may hay vương vấn nào đó quá nhiều.

Đợi đến khi quán thuốc không còn một ai nữa, Văn Thánh búng tay, khoảng không vô hình chứa vách ngăn cách nơi này bao trọn lấy, tránh mọi dò xét, hay nghe thoáng hoặc là bên trong cũng không thuộc về ngoài kia.

Văn Thánh nói nhẹ:

“Lão Bách, không định mời ta uống trà sao?”

Bách lão đầu nhìn Văn Thánh đứng trước mặt mình, lão bỗng nở nụ cười nhạt đầy vẻ mỉa mai nói:

“Uống trà ba nơi mà vẫn chưa no sao? Được thôi nếu đương ngài Văn Thánh muốn điều ấy!”

Văn Thánh lắc đầu cười nhạt, dù lời nói ấy chỗ châm chọc, nửa đâm thẳng vào đạo tâm nhưng ông cũng không để tâm quá nhiều. Lòng càng không để ngữ đó vướng bận đến bản thân, ông lấy cây bút lông quen thuộc. Một nét mực ngang, vật tâm hoá thật.

Khi trước mặt là một bàn trà có phần mờ hình mực đen loảng trắng, trên ấy cũng bày biện đủ trà. Văn Thánh luôn là kẻ mời trước:

“Lão Bách, ông còn làm cái dáng vẻ thô kệch ấy đến bao giờ nữa?”

Bách lão đầu không phải không thể dùng một ngón tay mà đưa cái bàn ra, một ấm trà với lão ta là quá điều đơn giản. Chỉ là chính lão cũng biết thuật “Bút Pháp Hoạ Vật” của Nho Sĩ, nên cũng lười ra tay. Dẫu sao thì với căn cơ của Văn Thánh, hoạ ra một cái bàn cũng không phải truyện gì quá khó.

Bách lão đầu bật dậy nhanh như một con sóc, ngồi lên ghế hoạ lại ung dung rót trà. Trà chưa nhấp môi theo đúng lễ, liền đã vội hỏi:

“Sao? Lúc nãy Hoa nho sĩ bằng hữu của ta đã nói chuyện gì với lão Võ kia thế?”

Đối mặt với câu hỏi dò la suy xét này, Văn Thánh tỏ ra rất bình tĩnh. Tĩnh trong “tĩnh lặng”, “lặng” như dòng suối hiền, hệt như tính cách của ông. Khi thời dong duổi, bằng phẳng nhẹ mà trôi đi, lúc sóng nổi đổ trào gấp gáp, nhanh chóng. Ông uống hết chén trà, rồi mới cất tiếng đáp lại:

“Nói vớ vẩn ấy mà! Kể lại cũng được thôi! Chỉ sợ lão già ông lại ông muốn nghe…”

Bách lão đầu cười nhạt nhẽo…

Khoảng trước đó…

Trong căn sảnh tịch mịch, bàn cờ vây được đặt xuống giữa hai vị tiên sinh. Võ tiên sinh cầm quân đen, còn Văn Thánh nắm quân trắng.

“Xin mời Hoa tiên sinh!” Võ tiên sinh khẽ nghiêng mình.

Văn Thánh nhẹ nhàng đặt viên cờ trắng vào hoa tiêu trung ương, nụ cười bí ẩn thoáng hiện trên khóe môi. Võ tiên sinh cũng chẳng tỏ vẻ gì, đáp lại bằng một quân đen tại góc hữu thượng, tạo thành thế “Hàn Tinh Độc Chiếu”. Lại hỏi:

“Hoa tiên sinh theo học thánh hiền đến nay đã lâu, lần này thực không biết là muốn tim ta có chuyện gì?”

Văn Thánh nhấc quân cờ khỏi hũ, đưa lên miệng lẩm bẩm điều gì đó rồi mới đáp lại:

“Ta đến đây cũng là vì chuyện phiếm ấy mà.”

“Truyền nhân truyền dạy một đời văn chữ cũng là chuyện phiếm được?! Hư… . Hoa tiên sinh thật khiến lão ra như ta phải rửa mắt mà nhìn lại đấy!”

Đối lại Văn Thánh không quá nhiều suy nghĩ, ông nhẹ nói: “Vậy sao… ? Võ tiên sinh quả nhiên vẫn ưa dùng khai cục kỳ môn này?! Thực là khó rời chuyển như giang san thiên hạ, cũng dễ cho ta nữa!”

Võ tiên sinh thấy lão đầu trước mắt không quá chú ý đến câu nói trước đó của mình, cũng thầm thôi để tâm đến. Nghĩ thực có lẽ cũng tại quá tập trung đến ván cờ, nhưng ông cũng không quên đáp lại:

“Giang san hay giang sơn cũng chỉ thế! Cũng rất hay đi cùng câu “Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời”. Chỉ là thời thế khác trước, thiên hạ còn có thể thay đổi thì nói gì đến lòng người hay bản tâm tại đức. Cũng chỉ là cách hành sự giữa hai loại người lợi dụng và bị lợi dụng, hoặc theo ý hiểu cao hơn chính là thiên hướng dùng người, tự thân đối người. Vậy làm sao há việc từ tâm sinh ra lại có thể dễ dàng coi đó là cơn gió ngang qua?”

Văn Thánh không đáp lại, ông vẫn hướng ánh nhìn vào bàn cờ đầy thế này.

“Cuộc đời như một trường cờ, khai cục bất thường mới thấy huyền diệu. Há lại chẳng phải?” Võ tiên sinh đáp, giọng trầm như chuông cổ tự.

Văn Thánh gật đầu nhẹ nói: “Phải! Thật sự là phải… . Kẻ truyền nhân đối kẻ truyền nhân mới thực chính là cái màn sau hỉ nhất. ”

Hai mươi nước cờ đầu, hai người tạo thế, Võ tiên sinh dùng “Thanh Long Bàn Vĩ” ở phía đông, còn Văn Thánh khéo léo triển khai “Phi Yến Lạc Giang” ở phương tây. Chỉ trong chớp mắt, bàn cờ đã nhuốm màu chiến trận.

Đến nước thứ ba mươi, Võ tiên sinh bỗng xuất chiêu “Huyền Vũ Giáng Thế”, bảy quân đen xếp thành hình bán nguyệt, ép quân trắng vào thế nguy nan. Ông có phần đắc ý nói:

“Ta muốn hậu nhân mà mình chọn đi theo con đường đó?! Hoa lão nhân, còn ông thì sao?”

Văn Thánh thấy thế, mắt lóe sáng, từ tốn đặt một quân trắng vào đúng điểm yết hầu của đội hình địch, tạo thành thế “Thiên Cân Trụy Địa”. Lời của Võ lão đầu ông nghe thấy, chỉ là chưa vội lên tiếng. Mãi sau nước cờ này mới nói:

“Chạm trời thì dễ mà đạp trời mới khó. Đi theo con đường quy thuận, phận thân mặc kẻ trần đời sắp xếp. Ta không muốn như thế! Điều mà ta muốn nó khác rất nhiều…”

"Hảo cờ!" Võ tiên sinh không giấu được vẻ kinh ngạc. Vẻ mặt này dường như cũng không quá mấy phần chú ý đến lời của Văn Thánh.

Đợi một lát ông mới nói:

“Văn Thánh, ông có dám cược với ta không?”

“Cược sự chi?”

“Ta muốn xem truyền nhân của ông và hậu nhân của ta ai đột phá Tứ trọng trước!”

Văn Thánh cười giòn giã:

“Cỏn con! Thật là cỏn con! Sao không cược xem truyền nhân của ai Mộng Đạo trước?!!!”

Võ lão đầu vẻ mặt bình thản, cũng không mấy phần nao núng đáp lại:

“Được! Ta chơi đến cuối.”

Giữa trận đấu, trà lại được rót ra, hương thơm nghi ngút tỏa khắp sảnh đường. Hai người nhấp từng ngụm, mắt không rời bàn cờ. Cuộc chiến càng lúc càng thêm ác liệt.

Đến canh giữa, thế cờ đã ngã ngũ. Văn Thánh liền thi triển “Bạch Hạc Lâm Phong”, quân trắng như đàn hạc xếp hàng, từng bước ép quân đen vào thế bí. Võ tiên sinh thấy thế, liền tung ra tuyệt chiêu “Hắc Long Cuốn Thủy”, một nước cờ hiểm hóc, biến quân đen thành một con rồng hung mãnh, nuốt chửng đội hình trắng ở phương bắc.

“Lão đầu ông quả nhiên thâm sâu!” Văn Thánh nói, khi ấy mồ hôi lấm tấm trên trán.

Thời khắc quyết định đã đến. Hai bên giằng co, không ai chịu nhường bước. Võ tiên sinh định ra đòn cuối, nhưng Văn Thánh đã nhìn xa hơn, ông đặt một quân trắng vào giữa đội hình đối phương, tạo thành thế “Khai Thiên Tích Địa”, một nước cờ tuyệt diệu khiến toàn bộ phe đen rơi vào thế bị bao vây.

Võ tiên sinh nhìn lâu vào bàn cờ, ánh mắt như đi qua muôn trùng mây núi. Ông thở dài:

“Pháp cờ của Hoa tiên sinh đã đạt đến cảnh giới khó lường, trăm năm vẫn nhất. Ta bái phục!”

Văn Thánh khiêm nhường xua tay:

“Cờ như nhân sinh, có thắng có thua. Cuộc đấu hôm nay, tại hạ chỉ may mắn nhìn thấu một bước trước tiên sinh mà thôi.”

Võ tiên sinh cười nhạt, gạt đổ chén trà trên bàn. Nước trà xanh ngọc loang dần trên bàn, như máu chảy trên chiến trường:

"Thiên hạ biệt xuân…, tuần hồi vẫn tự! Quả nhiên là vậy!"

Hai người nhìn nhau, trong mắt chứa đầy huyền cơ khó đoán, như có ngàn lời muốn nói, lại như không thốt được nên lời. Trận cờ kết thúc, nhưng cuộc đấu trong thiên hạ mới chỉ bắt đầu.



Khung cảnh trở về trước mặt Bách lão đầu nơi chén trà, trên vẻ mặt ông ta đầy nếp nhăn xô lại mang đầy vẻ khó đoán. Dường như đang suy nghĩ sâu xa điều gì đó, xong vẫn hỏi lại:

“Hoa Lập Xuân ông sẵn sàng để thiên hạ biệt xuân?”

“Sẵn sàng chứ?! Cớ gì lại không thể?!”. Văn Thánh đáp lại đầy tự nhiên, giọng chắc nịch, chắc trong chính cái tôi của ông.

“Ông thật sự muốn như vậy? Can dự vào con đường của một kẻ đã vỡ nát Bản Phận Mệnh, chưa kể ký ức hồi tưởng chưa trọn?”

Văn Thánh không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu.

Bách lão đầu thở dài như đã biết trước điều này, ông mím môi rồi đăm đăm nhìn về người bằng hữu trước mặt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com