Hạo Dương hắn cũng biết là hai kẻ này muốn đến đâu, nhưng hắn vẫn hỏi lại cho rõ. Sau khi xác nhận là sẽ đến là lão thầy lang họ Bách kia cũng thôi, không hỏi nữa mà thay vào đó là ánh mắt suy ngẫm về một điều hờ nào đó mơ hồ.
Điều hắn cảm thấy lạ duy nhất chắc có lẽ là vị trí, vì dẫu sao lần đầu hắn gặp mà ở tít mãi trên kia mà giờ lại ở đây. Cách đến cả trăm dặm đường chứ cũng chẳng ít. Hắn cũng không lo lắng về lão tiền bối đấy quá nhiều, vì dẫu sao lần đầu tiên gặp cũng chưa để lại quá nhiều ấn tượng hơn nữa lúc mới gặp thì cũng chỉ mới mua vài lọ thuốc.
Đến trước quán thuốc, người dân nơi này ra vào bốc thuốc cũng khá đông tuy không đến mức gọi là tấp nập.
Quán thuốc vắng người.
Thanh đến trước cửa đi vào mà hành lễ:
“Lang sư, chúng tiểu bối là học trò của Văn Thánh. Nay đến đây theo ý của lão sư mua trà về cho người.”
Lang thầy ngồi bắt mạch cho một nam nhân tầm trung niên, vẻ mặt nhăn nhó đôi chút khó chịu hỏi Hạo Dương, cứ như chính ông cũng không để lọt tai mấy lời của Thanh Nhạc.
“Thiếu niên, thuốc bôi của lão lang chắc cậu cũng chưa dùng hết đúng không?”
Hắn biết vị lang sư này nhắc đến mình, cũng không tiện suy nghĩ quá nhiều mà đáp lại ngay: “Đúng ạ!”. Việc Hạo Dương có quen biết với thầy lang này cũng khiến Thanh Nhạc phải lưu tâm một chút, ánh mắt hoài nghi.
Vị lang sư gật đầu, hừm một tiếng bé nhưng đủ để nghe thấy. Rồi ông nói, câu nói ấy không hề liên quan đến việc mà Thanh Nhạc hỏi:
“Ngươi làm đồng nhiều, lại làm từ sớm ban. Sương lạnh vào người nên nhiễm phong hàn, toàn thân mệt mỏi, chán ăn, tâm đau thắt. Nhưng cũng không phải sự gì quá lớn, lát nữa lão sắc thuốc cho ngươi uống. Về nhà bảo nương tử ngươi pha thêm trà gừng uống cùng thuốc lão sắc. Nghỉ ngơi đủ ba ngày là khỏi, không khỏi lão không lấy tiền ngươi.”
Người kia ngồi dậy, biết mình không bị làm sao thì cũng vui lắm, miệng liền cảm tạ:
“Đa tạ lang sư! Tiền khám hết bao nhiêu ạ?”
Ông lão xua tay nói:
“Ta làm vì nghề nên tiền khám là miễn phí, chỉ lấy ngươi tiền thuốc. Tổng là hai mươi hai đồng kim tệ, lát rồi ta bảo cháu gái bốc thuốc cho ngươi!”
Người bệnh biết đây là từ mẫu của lang sư, vẻ mặt hớn hở, cảm tạ hết nấc:
“Đa tạ lang sư! Đa tạ lang sư! Đa tạ lang sư!”
Ông lão quay người gọi với:
“Ngọc Quỳnh, lên giúp ông bốc thuốc!”
“Vâng!”. Người cháu gái đáp lại.
Hạo Dương hắn phát hiện ra thầy lang lần này không hề dùng đến cái chuông nọ, nhưng cũng nhờ vậy nên mới biết được tên của nữ nhân kia. Ngẫm lại cũng thấy hay, nhưng cũng chỉ là ở mức nghe hay, vừa hợp tai.
Thanh Nhạc sợ lão lang sư này quên mất lời mình nói liền bóng gió nhắc lại:
“Lang sư, ngài…”
Ông ta vẫn lại xua như đuổi thú vật, hệt như lão Bốn trong làng hay xua tay đuổi chó. Giọng gằn dở, ngữ điệu đầy khó chịu khiến cho Thanh Nhạc không dám nói tiếp, sợ đến mức đổ mồ hôi.
“Được rồi! Được rồi! Nói vừa thôi! Lão già này tai không có bị lãng.”
Ngọc Quỳnh bên trong đang bốc thuốc, nàng nghe vậy mà cảm thấy khó chịu vô cùng. Vẻ mặt bất bình, giọng nói trách móc:
“Gia, ông nói như thế là sao chứ? Thư sinh đây cũng chỉ là muốn nhờ ông thôi mà!”
Đúng là chỉ có con gái rượu mới đam mắng bố, cũng chỉ duy nhất cô cháu gái mơ mới dám mắng ông mình. Họ sinh ra như để khắc tinh lẫn nhau vậy. Lang sư thấy thế cũng không mấy vẻ gọi chi là giận cả, vẫn rất bình thản tự nhiên bẻ khớp ngón tai kêu răng rắc cả. Nhưng Hạo Dương hắn gặp rồi cũng biết, sau mỗi lúc như này thì lão thầy lang sẽ rất độc miệng.
Mà quả nhiên suy nghĩ ấy cũng không sai nổi:
“Hừ… !!! Ta nói thế nào kệ ta! Lo mà bốc thuốc đi! Bộ cháu thích thằng nhóc thư sinh yếu đuối này à? Đúng là phiền hà…”
Người cháu gái nghe vậy tức đến đỏ mặt nhưng nàng ta chưa kịp nói gì thì ông mình đã nói trước:
“Nếu thích thằng nhãi này thì ta đưa cháu đến làm học trò của Văn Thánh! Khỏi nói nhiều… !!! Cũng đỡ phiền cháu đi bốc thuốc. Hư…”
Ngọc Quỳnh nghe xong đã tức nay lại càng tức hơn, từ giận đỏ thành giận tía mặt lại. Tay đập mạnh xuống bàn nói:
“Được thôi! Vậy ông đưa cháu đến đó theo học đi. Không làm phiền ông nữa…”
Đương lúc tất cả đang nhìn người cháu gái, không mấy bận tâm đến lão kia. Mà lúc ấy ông lão cũng định nói gì đó nhưng bị chặn lại, sau đó là một giọng nói cùng cảnh tượng khiến tất cả phải mở tròn mắt mà nhìn.
“Này ông lão kia!!! Sao cứ động một tý là lại cãi nhau với cháu nó thế?!!! Hử?!!! Mà cũng lạ thật cơ, cái nhà này hai ông cháu như cầm tinh con chó với con mèo vậy! Hơi tí là cãi nhau. Mà nhá! Tôi nhắc ông bao nhiêu lần rồi?! Mình già thì nhường cháu nó một tí! Nếu sai thì nhắc lại đã đành cơ, đằng này thì nhắc đúng lại gân cổ lên mà cãi nhau với cả cháu nó! Ông biết ông vừa quát ai khi nãy không? Hử???”
Hạo Dương quay ra lại thấy một khung cảnh có phần khá thú vị, bà lão kia hắn nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra đó là bà lão bán hàng quà rong trên Tiên Sơn. Khi trước, thấy bà lão này chỉ hắn đến là thầy lang đã cảm thấy ngờ ngợ điều gì đó, nay thấy cảnh này thì mấy cái suy nghĩ cũng tự khắc tan biến theo. Thật là cái cảnh khiến hắn cũng không biết ra làm sao…
Bà lão một chân đạp lên mặt giường, ngang ngực ông lão. Một tay véo tai ông lão, mà cũng chẳng nhẹ nhàng gì, nhéo như mẹ nhéo con, không chút thương tiếc. Tay còn lại chống eo, dáng vẻ đanh đá dữ tợn quát tháo.
Ông lão bên dưới rõ ràng rất sợ vợ, không hề dám phản kháng, hai tay be vòng ngoài tay tai liên tục lại rối rít xin thôi. Ai ngờ như vậy bà lão lại càng giận hơn, phát nhéo tai cũng mạnh hơn rất nhiều:
“Ông già…, ôn chưa trả lời xong câu hỏi của ta đâu!”
“Là là… cháu gái rượu của bà nó, được chưa?!”. Ông lão lắp bắp nói.
“Thế lần sau có rút kinh nghiệm không?”
“Có có…”
Nói rồi bà lão mơi buông tay, cũng không quên cảnh cáo nốt:
“Ông liệu thần hồn đấy! Đừng để bà nhà ông nhắc thêm…”
Nói rồi bà lão quay ra nhìn đám người, vẻ mặt tươi cười đến lạ, lạ đến mức như chưa hề xảy ra chuyện gì:
“Ồ… . Các ngươi là học trò của Hoa tiên sinh sao? Quả nhiên khí chất thư sinh khác biệt người thường, phong thái cũng dịu. Cháu gái ta thích thì đã sao chứ?! Hứ! Năm xưa biết thế đã không lấy ông già thô kệch kia rồi!”
Thầy lang nghe vậy cũng chỉ biết nén giận mà nói nhỏ đầy cay đắng: “Bà…”.
Còn người thiếu nữ thấy bà mình nói đùa như vậy cũng xấu hổ lắm, không phải đoán mà biểu lộ trên mặt hết cả. Mặt nàng ta đỏ bừng bừng, ánh mắt ngại ngùng, không dám nhìn thẳng Thanh Nhạc, lại nói nhẹ:
“Bà cứ đùa…”
Riêng khoản gì chứ nói về đá đểu thì Hạo Dương cũng phải có số má, hắn nói nhẹ:
“Thanh Nhạc huynh số đào hoa thật đấy! Chưa gì khiến nữ nhân người ta thích mình rồi, tại hạ nể phục.”
Thanh Nhạc nghe xong cũng muốn phản bác lại nhưng ai ngờ Thư Minh lại nói một câu chí mạng hơn:
“Sư huynh, hôm nay ta về sẽ kể cho Kiều Vân tỷ biết là huynh có người con gái khác thích…”
Thanh Nhạc nghe vậy dừng hẳn điều muốn nói với hắn, quay sang nhéo mạnh một cái vào sườn của Thư Minh, ánh mắt sắc lạnh lại cảnh cáo điều gì đó rất bé.
Đang lúc hắn nhìn sang kia thì bà lão lại quay ra nói với Hạo Dương:
“Thiếu niên, lại gặp nhau rồi. Lần này ngươi không đi cùng cô bé kia à?”
Khi này thì người thiếu nữ cũng đã chú ý đến hắn, nàng ta cũng thầm nhận ra, cũng đã nhớ lại. Nhưng không biểu lộ mấy ra bên ngoài, vẫn lặng lẽ làm việc của mình.
Việc này… nhất thời khiến hắn không biết phải đáp lại làm sao cho phải phép. Mà bà lão này biết rõ cô bé là được hắn cứu giúp, đâu phải huynh muội thân thuộc gì. Hỏi như vậy cũng khiến hắn có mấy phần khó xử.
Bà lão cười:
“Không nói cũng không sao? Ta còn có việc nên xin phép đi trước nhé!”
Hạo Dương hắn thi lễ với bà lão này.
Trước khi bước ra khỏi cửa, bà nhà không quên nhắc nhớ ông nhà:
“Ông già!!! Ông lo mà tiếp khách quý cẩn thận đấy!”
Ông lão nghiến răng, giọng đầy cay nghiệt xua đuổi:
“Con sư tử cái già chết dẫm!!!”
Ông lão phỉ phui.
Người thiếu nữ tiến đến đưa thuốc cho người bệnh vẫn đứng đợi từ ban nãy kia. Thú thực là nhìn xong cái cảnh vừa nãy thì cười thôi là cũng đủ bổ rồi, vẻ mặt ông hồng hào thấy rõ.
Lang sư đi đến tủ thuốc, lại bốc ra từng gói lá sen khô. Ông xếp chồng lên nhau, thành bọc vuông vắn, đi dần đến nhưng chưa vội đưa cho Thanh Nhạc. Ông nói:
“Thầy của các ngươi lần này lại chỉ gửi các ngươi đến đây gặp ta là quá thiếu tôn trọng rồi. Trong đây có bảy loại linh thảo giúp thanh nhiệt, tập trung là: Cúc Hoa, Bạc Hà, Tía Tô Đất, Rau Má, Đinh Lăng, Lạc Tiên và Hương Nhu Tía. Mỗi lần lấy khoảng một bốc, hãm với tám chén nước. Nếu lạnh bụng thì có thể cho thêm một lát gừng.”
Thanh Nhạc cúi người muốn nhận lấy nhưng lang sư vẫn chưa đưa cho hắn:
“Về bảo với thầy của ngươi rằng: “Trà của Bách Tùng Sơn ta đây trên đời hiếm kẻ nào có thể lấy đi dễ dàng. Mọi lần vẫn là tự thân đích thân đến lấy trà mà lần này lại để cho hai tiểu bối ngươi đến lấy là quá thiếu tôn trọng lão phu. Ngươi làm Văn Thánh lại dám hạ thấp…” ”
Lời khi ấy nói chưa hết thì đã bị giọng Văn Thánh chặn ngang lại:
“Bách lang sư, có phải ông hơi nặng lời rồi không? Ta quả hôm nay có việc với Võ tiên sinh nên mới để học trò đến lấy trà, mà ông nói như vậy cũng là đang coi thường học trò của ta sao? Cũng lớn tuổi rồi mà cái tính độc mồm, âm miệng của ông vẫn chẳng khá hơn tí nào nhỉ? Bảo sao cứ hay bị bà nhà đánh.”
Từ ngoài cửa, Văn Thánh ung dung bước vào. Hạo Dương ngh câu này cũng thầm nể phục Văn Thánh, bởi câu này quá chi là xoáy, xoáy thẳng vào cái vết trần đau của lão Bách.