Mảnh da thú bay lơ lửng giữa sân Bái đường Văn Miếu, tất cả mọi người bên dưới đều dương mắt nhìn lên không một lần chớp. Vẻ mặt ai nấy đều rất chờ đợi, nhưng sâu xa hơn trong đó là toan tính riêng.
Văn Thánh miệng lẩm bẩm như đang niệm pháp, ông đưa tay hứng lấy một giọt nước từ phía sau lưng bay đến. Ánh quang xanh lam toả xung quanh giọt nước, kết tinh lại, gờn gờn như những sóng khí nhỏ.
Hơi thở này hệt như hơi thở thoát ra từ lọ sứ trên tay Quang Liêm, Hạo Dương hắn hiểu đấy chính là hình dạng thật của Thánh Thủy Hồ Văn.
Văn Thánh đưa giọt nước đến gần mảnh da thú. Mảnh da thú hấp thụ giọt nước liền có phản ứng mãnh liệt, từng đường văn trên nó hiện sáng, kéo dài liên tục ra cả bên ngoài không trung. Nhưng văn tự cổ xuất hiện, theo hàng dọc chạy xung quanh mảnh da thú. Nhìn vào những chữ viết kia, hắn cảm thấy mơ hồ, cảm giác khó hiểu lan trong tâm trí.
Tia sáng vụt đến khiến tất cả phải nhắm mắt lại vì chói.
Đến khi mở mắt, cả không gian nơi này đã thay đổi. Ngoại trừ việc vẫn đứng ở Bái đường Văn Miếu, thì bầu trời, khung cảnh phía xa xăm như lạc về chốn vô định. Khung cảnh phía trên là những vì sao lấp lánh, đủ hình đủ sắc, cảm giác con người ta đang trôi lạc đâu đó.
Mảnh da thú hóa thành bóng hình cực lớn, bao phủ gần như bầu trời phía trên Văn Miếu Quốc Tử Giám. Cả nơi này như đang nằm gọn dưới tay của vị thần này, dù không chắc ngài ấy có phải là thần hay không nhưng hắn vẫn gọi như vậy. Không khí ngột ngạt, uy thế ngút trời như này thì cũng là lần đầu hắn nhìn thấy.
Nếu để so với vị tiền nhân ẩn mình trong Mộc Bản Độc Tự Kinh, thì vị tiền nhân này còn kinh khủng hơn vậy. Phải gọi đây là “kinh thiên động địa”.
Những vì sao lấp lánh bị dáng hình khổng lồ này che khuất.
Nhị vào nét mặt ngàn năm ấy, sự nghiêm nghị, cương trực lan đến tất cả. Hắn đây chỉ là bị hình dáng ấy ảnh hưởng, còn nếu để vị thần này thể hiện uy áp, thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nữa. Hắn cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Hạo Dương cố gắng nhìn lên, hắn muốn nhìn thật kỹ hình dáng của vị thánh nhân này…
Ngài ấy hiện ra trước mắt hắn, với những nét khắc họa thâm trầm, như thể được chạm khắc từ đá trải qua ngàn năm phong sương. Đôi mắt xa xăm tựa như hai vực thẳm vô hạn, nhưng lại chứa đựng sự thông tuệ và trải nghiệm của nhiều thời đại.
Đường nét gương mặt ngài vừa nghiêm nghị vừa siêu thoát, tựa như mỗi nếp nhăn đều chất chứa một câu chuyện về sự sáng tạo và hủy diệt của muôn vàn thế giới. Làn môi khép chặt như ẩn chứa trăm ngàn điều huyền bí, còn vầng trán rộng tỏa ánh hào quang nhàn nhạt, phản chiếu những vì sao lấp lánh đủ màu phía sau.
Khuôn mặt ấy không mang dáng dấp của sự từ bi hay nghiêm khắc đơn thuần, mà là sự hòa quyện hoàn hảo giữa oai nghiêm tuyệt đối và sự siêu nhiên vượt ngoài suy nghĩ của trần thế.
Đám người bên dưới đứng trước uy thế cùng ánh nhìn vô hình này, hệt như những con kiến nhỏ bé bị nắm trong lòng bàn tay, không sao thoát khỏi. Họ vô thức cúi đầu cung kính như để tỏ lòng hiếu kính, vị trí nhân thơ chữ như Văn Thánh cũng phải cúi đầu. Hạo Dương hiểu ra tất cả…
Vị thánh nhân cất giọng nói uy nghi vang vọng:
“Ta là…”
Đối với ngài ấy là giọng bình thường, nhưng đối với thân thể phàm như họ thì đây là chuyện khác. Đúng chỉ hai chữ nói ra, đã khiến tất cả phải ôm đầu, vẻ mặt đầy đau đớn. Vị thánh nhân kia biết vậy, nên cũng dừng nói, ông đợi một lát rồi mới tiếp tục. Lần này đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng cái rung cảm ban nãy nãy cũng đã đủ khiến tất cả phải sợ hãi, nỗi sợ khắc sâu vào ý nghĩ.
Vị thánh nhân kia nói tiếp:
“Ta là… . Thôi vậy! Các ngươi cứ coi ta là lão già điên lạc trong dòng thời gian vô vọng đi.”
Chu đường chủ nghe xong không khỏi sửng sốt, nó khác hoàn toàn với những lời đầu tiên khi vị thánh nhân này nói với ông.
Câu nói đấy không chỉ khiến mỗi Chu đường chủ cảm thấy lạ, mà nó còn khiến tất cả phải tự đặt câu hỏi vì sao vị thánh nhân kia lại tự gọi mình là “lão già điên lạc trong dòng thời gian vô vọng”...
Tất cả tuy có điều có khó hiểu, cũng nhiều khó hiểu, nhưng cũng không dám mở lời điều gì, chỉ im lặng.
Vị thánh nhân kia nói tiếp:
“Tạo hóa sinh linh trời đất khởi nguyên hình thành phát triển đã mất trăm vạn năm…
…Vùng đất Phong Hiệp lấy nền móng vững chắc cho một dân tộc Việt trường tồn…”
Đại khái đều là những câu từng nói với Chu lão đầu khi còn ở Kiếm Đạo Đường.
“Ôi! Ta nhớ quá mảnh đất năm xưa, chốn Thăng Long, Hà Nội xưa kia là Phong Châu chốn cũ. Nơi này từng trũng mà đời anh cha không chọn, nay được di dời mà trở thành “ngàn năm văn hiến”...”. Vị thánh nhân tự bộc lộ cảm xúc giữa lúc phức tạp, điều này có phần làm cho mọi người càng thêm khó hiểu.
Hạo Dương hắn nghe mà cũng biết thêm được rất nhiều kiến thức mới.
“Nay nhờ cơ duyên, ta tỉnh lại sau bao nhiêu năm say ngủ… đến lúc… chọn truyền nhân được rồi.” Vị Thánh nhân nói, sau liếc nhìn đám hậu bối bên dưới. Đúng một ánh nhìn đã suy xét tất cả, từ quá khứ đến tương lai, từ thời gian cho đến kỷ nguyên về trước.
Ánh mắt ông dừng lại đúng ba người duy nhất, nó rất nhanh, chỉ như thoáng qua. Mà người phát hiện thấy cũng chỉ có mình Văn Thánh.
Vị thánh nhân đưa tay đến, từng tia sáng nhỏ từ lòng bàn tay vụt đến ấn đường của đám tiểu bối. Khiến họ lập tức mất đi ý thức, cả thân thể mềm nhũn ngã xuống. Khi ấy, bao quanh là những cột sáng mờ đưa thân thể họ lơ lửng, hơn hết nó đang bảo về thân thể người bên trong.
Nhìn vào tình trạng này, rõ ràng là ý thức của họ đã không còn ở nơi đây.
Hạo Dương đứng chiêm ngưỡng, một giọng nói thầm truyền đến tai hắn: “Hạo Dương, ngươi cũng có Ngũ Hành Linh Căn trong người. Không định lên thật sao?!”
Đó là lời của Văn Thánh, lời này chỉ truyền cho mình hắn. Hạo Dương cũng đáp lại trong âm thầm: “Tiểu bối, thật không nhắm đến cơ duyên tạo hoá lần này dù biết khó cầu.”
“Được, vậy cứ theo ý ngươi đi.”. Văn Thánh truyền âm lại.
Hắn thì tiếp tục đứng nhìn.
Văn Thánh khi ấy chưa rời mắt khỏi Hạo Dương, ông lắc đầu, vẻ mặt đầy chán chường. Thầm nghĩ: “Thôi vậy…”
Hai canh giờ sau…
Hạo Dương đứng suốt nãy giờ cũng thấy rất mệt mỏi, hắn chẳng hiểu vì sao bản thân lại có thể đứng suốt bốn tiếng. Có lẽ là do ý thức quyết định hành động, khi mấy vị trưởng bối chẳng ai ngồi, mà Thanh Nhạc với Thư Minh cũng không ngồi thì làm sao hắn dám ngồi.
Trong ý nghĩ, Hạo Dương thật sự đang rất chán nản. Có đôi khi, những vầng hào quang tỏa xung quanh một vài người, làm hắn ngỡ là chuyện gì đó xảy ra, nhưng trái lại hoàn toàn, cứ chờ, cứ chờ và chờ mãi.
…
[Bên trong không gian ý thức mà vị thánh nhân tạo ra - hai canh giờ trước]
Họ chớp mắt khi tia sáng kia đi vào ấn đường giữa trán, đến khi mở mắt đã phát hiện bản thân lạc vào nơi đây.
Tất cả kinh hãi khi thấy dưới chân mình là khoảng không vô định, phía xa là những vì sao. Một cảm giác áp bức đến khó thở xuất hiện trong lồng ngực, khiến tất cả phải đưa tay lên túm chặt lấy cổ y phục.
Lại một lần chớp mắt, tất cả đã xuất hiện tại một nơi kỳ lạ, đầy huyền bí.
Dưới chân họ là mây mỏng như sương mù dưới mặt đất, dù mờ nhưng vẫn có thể thấy rõ khung cảnh bên dưới. Có rừng, có núi, có gió, có mặt đất bao la hùng vĩ.
Nhưng nhìn vào địa hình kỳ lạ dưới kia, tất cả không khỏi thắc mắc nơi đây là đâu, và xa xa kia, một bóng hình dần xuất hiện. Một câu hỏi len lỏi trong tâm trí từng người: “Kia là ai?!”.
Khung cảnh trên mây biến mất, tất cả đám hậu bối theo điều hướng của vị thánh nhân mà hạ dần xuống. Thoáng cái đã đứng trên mặt đất, ngay trước bóng hình ai kia, mà người này đang ngồi dưới một tảng đá…
Đám hậu bối trước dáng đứng này, nhỏ bé đến mức không cả bằng con kiến, nhưng uy thế cổ xưa đến bậc này thậm chí còn hơn rất nhiều vị thánh nhân đưa họ đến đây.
Tất cả dương mắt nhìn lên bóng dáng lớn bằng xương, bằng thịt ấy..
Thân hình vị thánh nhân này cao lớn gấp mười người thường, đầu bò với đôi sừng cong vút, thân người cường tráng với làn da ngăm đỏ như than hồng. Trên người một tấm áo mỏng để lộ cơ bắp cuồn cuộn như những khối đá nguyên sơ, những đường cơ bụng hiện lên rõ nét.
Đôi mắt không phải của loài người hay thú vật, mà sâu thẳm như hai vực đen với những tia sáng xanh lục mờ ảo chạy bên trong, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy như đang nhìn vào cội nguồn của muôn vàn sinh linh. Hơn nữa, đôi mắt ấy còn lớn hơn cả, cái nhìn về quá khứ ngàn năm mà hướng đến mai sau vạn năm. Đó không đơn thuần chỉ là ánh mắt của suy xét thấu đạt nữa, mà còn là biểu hiện của trí tuệ cổ xưa.
Uyên Thư nàng ta nhìn không chớp mắt, thoáng qua cũng đã nhận ra, người trước mắt mình không phải là thánh nhân mà là đế nhân. Ông ấy chính là Viêm Đế Thần Nông.
Nàng quay lại nhìn mọi người, họ cũng đã dần nhận ra, ai nấy đều trợn tròn mắt mà nhìn…
“Ta gieo mầm sống trên vùng đất phương Nam, trăm tộc Bách Việt hoà thuận sinh sống, mấy đời sau lập nước Xích Quỷ. Đến nay đã chia, ngàn đời chẳng thể nối lại, thật đáng buồn thay.
Hỡi hậu nhân của ta, ta dạy dân trăm phương thuốc, ngàn cách sống! Ta chỉ dân Bách Việt muôn ngàn cách làm canh tác, dẫn truyền cho đến tận ngày nay!
Cớ sao hậu nhân của ta!!! Sao các ngươi lại yếu như thế này?!!”
Tiếng nói thét vang trời, vang khắp phương, vang tận chân trời góc biển. Tiếng sấm đánh sau mỗi câu nói như đe doạ hay giống như một lời cảnh tỉnh, đám hậu bối bên dưới run như cầy sấy, hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Sau những tiếng thét long trời lở đất, Viêm Đế biến mất…
Dẫn vào mắt đám hậu bối là những khung cảnh xưa…
Những khung cảnh từ thuở sơ khai, nguyên thủy nhất…