Thiên Hạ Phương Nam

Chương 105: Thi khảo - Trao thưởng



Văn Thánh cất đi cây bút quen thuộc vào ngực ảo, vẻ mặt ông vẫn luôn tươi cười, nét mặt ánh lên sự bình thản tự tại. Cái ánh nhìn xa xăm về một phương nào đó thì không bao giờ biến mất trong ông.

“Được rồi! Đúng như lời ta đã hứa. Thí sinh đứng đầu khoa bảng lần này sẽ được một giọt Thánh Thủy Hồ Văn. Những thí sinh còn lại tuy không bằng, nhưng đã rất cố gắng. Ta sẽ thưởng cho các ngươi mỗi người một là bùa may.” Văn Thánh nói.

Ông đưa tay ra trước mặt, lại dẫn khí từ nội tức đi ra. Một lọ sứ nhỏ xuất hiện, xung quanh nó là thuỷ khí linh đậm đặc, chúng gờn gợn như con sóng xô. Không cần phải sờ tận tay, thì Hạo Dương đã cảm nhận được cái bất phàm toả ra từ đó, thật khó để hắn miêu tả bằng lời.

Văn Thánh đưa lọ sứ nhỏ đến trước mặt Văn Nguyên, hắn chụm tay hình hoa đón nhận. Lọ sứ vừa đặt xuống lòng bàn tay, kéo theo phía sau là cái ánh nhìn sắc lạnh, đầy dã tâm của tất cả. Đặt lên người Văn Nguyên, hắn giật giót, bỗng rùng mình nhìn lại.

Rõ ràng phía sau không ai nhìn hắn như thế, nhưng cảm nhận ấy rõ ràng không sai được. Tim hắn đập thình thịch, mồ hôi tuôn từ tóc xuống, khiến cảm giác rùng mình hoà thêm cái lạnh buốt. Hắn nuốt cục nước bọt lớn vào trong, vội vàng quay lại.

Khi ấy nhớ về lời sư phụ mình nói. “Một con dê có thể thu hút cả một bầy sói, dê có thể có nhiều nhưng mạng sói thì chỉ có một. Kẻ không có thực lực trong thiên hạ này cũng giống như vậy. Hoặc là trở thành nói, hoặc biến mình thành dê.”. Văn Nguyên hiểu ra, trên tay hắn đang cầm vật khiến cả bầy người tranh đoạt.

Hắn nâng niu lọ sứ nhỏ, rồi đưa lại cho Văn Thánh. Hành động này như đang tấu lên bề trên.

“Tiền bối, lần này tiểu bối đến đây không phải là vì thứ này. Thực ra ta còn có một thỉnh cầu khác…”. Văn Nguyên nói.

Văn Thánh cảm thấy thú vị, bèn hỏi lại:

“Thánh Thủy Hồ Văn mà ngươi cũng không cần, xem ra là có yêu cầu rất lớn đây.”

“Tiểu bối không dám! Chỉ mong ngài có thể nhận ta làm học trò.” Hắn mạnh dạn đáp.

Văn Thánh lắc đầu:

“Không được! Cho dù ngươi là thí sinh đứng đầu khoa bảng lần này, cũng không đáp ứng điều kiện ta đưa ra. Hơn nữa, ngươi là Kiếm Tu, vào Văn Miếu học đạo thì không đúng lẽ. Thầy giáo như ta thú thực không thể nhận ngươi.”

Quang Liêm cười thầm đầy đắc ý, lòng thầm nghĩ: “Bao nhiêu kẻ muốn vào Văn Miếu học đạo còn không có đủ tư cách. Đây lại muốn lấy đồ của Văn Thánh để ra giá với Văn Thánh. Thật đúng là buồn cười mà.”

Văn Nguyên khó xử, hắn lúc quay ngang, xong lại nhìn dọc, tay siết chặt lại, hắn muốn vứt lọ sứ này đi càng nhanh càng tốt.

“Không thì… ngài cho tiểu vào học đạo một tháng thôi cũng được. Không thì một tuần, chỉ một tuần thôi cũng được.”. Giọng nói của hắn trở nên vô cùng gấp gáp, dường như đây mới chính là mục tiêu của hắn.

Việc này khiến mọi người phải cười, cười thầm, thấy khinh, khinh trong lòng. Ngay đến Hạo Đương cũng thấy khó hiểu, chẳng hạn như nếu hắn là Nho Tu thì không trách, nhưng đằng này lại là Kiếm Tu. Cớ gì lại phải ra điều kiện như vậy?!

Văn Thánh quan sát ánh nhìn tất cả, nhưng không nói gì.

Cảnh Tuấn khi ấy tiến đến hành lễ:

“Văn Thánh, theo lẽ thì ta đã đủ điều kiện để theo học Văn Miếu đúng không?!”

Văn Thánh nhướng mày nhìn tiểu tử đang nói, ông gật đầu nói nhỏ:

“Đúng là như vậy!”

“Vậy ta có thể nhường xuất này cho Văn Nguyên huynh không?!”. Cảnh Tuấn nói dõng dạc.

Câu nói ấy khiến tất cả đứng hình, há hốc miệng, không ai có thể ngờ tới, lại càng không thể tin được. Phải biết rằng, Văn Miếu được ví như là Thánh địa Nho đạo theo cách nói của Thiên hạ Đại Lý. Là nơi mà bao nhiêu kẻ mơ cũng khó trở thành học đồ của Văn Thánh. Những người từng theo học ở Văn Miếu, sau này âu cũng nổi danh thiên hạ, tên tuổi truyền đời. Khắt khe hơn là nếu quá hai mươi năm tuổi, không còn cơ hội đặt chân vào Văn Miếu học nữa.

Ấy vậy mà cơ hội trời cho như thế, Cảnh Tuấn lại có thể dễ dàng cho đi như vậy, cũng thật khiến người ta nảy sinh ganh ghét, đố kỵ. Mà hắn cũng là người suốt mấy trăm năm qua ngộ ra chữ Mệnh Lộ, có thể nói rằng: “Ngộ ra chữ Mệnh Lộ đã là điều khó, mà muốn vào Văn Miếu theo học lại càng khó hơn.”.

Tất cả ai nấy đều kinh ngạc. Ngay cả Văn Thánh cũng vậy, ông hỏi lại hắn:

“Ngươi tên là Đoàn Cảnh Tuấn nhỉ?!”

Hắn gật đầu xuống thấp hơn nữa.

“Có chắc với lời mình vừa nói chứ?”. Ông hỏi lại.

Cảnh Tuấn đáp lại chắc nịch:

“Ta chắc chắn!”

Hạo Dương hắn cũng rất ngạc nhiên, bất giác quay sang nhìn Âu Giang. Rõ nàng nữ tử này không hề phản đối, ánh mắt lại rất tôn trọng quyết định của Cảnh Tuấn. Riêng chỉ điều này thôi cũng đã làm hắn cảm thấy rất khó hiểu.

Văn Thánh đưa tay về sau lưng, vẻ mặt tươi cười nói:

“Thôi vậy! Nếu đã như vậy thì… . Văn Nguyên, nếu ngươi đã muốn như vậy thì từ mai đến đây học đi. Ta cho ngươi thời hạn đúng nửa năm, không hơn nữa.”

Văn Nguyên hắn mừng như bắt được vàng nói:

“Đa tạ Văn Thánh đã cho phép!”

Nói rồi hắn quay sang cầm tay Cảnh Tuấn, đặt lọ sứ chứa Thánh Thủy Hồ Văn rồi nói:

“Này này thật sự phải cảm ơn Cảnh Tuấn huynh rất nhiều! Phần thưởng của ta lần này huynh cứ giữ lấy đi!”

Tất cả mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía Cảnh Tuấn. Hắn tỏ ra hết sức bình tĩnh rồi nói:

“Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”

Lọ sứ chứa Thánh Thủy Hồ Văn đặt vào tay Cảnh Tuấn, ánh mắt sắc lạnh đầy dã tâm theo đó mà đặt trên người hắn. Còn Văn Nguyên bây giờ lại rất nhẹ nhõm, giống như việc bản thân vừa chút đi cái phiền muộn trong tâm trí.

Nhưng Hạo Dương lại không thể ngờ đến chuyện tiếp theo.

Cảnh Tuấn tiến đến gần Quang Liêm, đặt lọ sứ vào tay kẻ này, nói đúng hơn là dúi mạnh vào tay. Cảnh Tuấn tỏ ra vô cùng bình tĩnh nói:

“Lần này có thể đến được Văn Miêu thi khảo, ít nhiều cũng là nhờ công ơn của Quang Liêm hoàng tử. Ta không có vật gì cảm tạ, đành lấy vật này thay cho lời cảm tạ. Mong hoàng tử không chê mà nhận lấy nó.”

Hạo Dương ngạc nhiên chính là vì cũng không nghĩ rằng Quang Liêm với Cảnh Tuấn có quan hệ nào đó. Tuy lúc trước hắn là người dẫn đoàn khách tham quan, nhưng suốt dọc đường cả hai không biểu lộ điều gì. Hắn vốn tưởng họ là người dưng, nhưng… . Mà nhìn vào tình huống này lại thấy quen, giống như việc đẩy hoạ xuống đầu Quang Liêm. Nếu thật như vậy, thì hắn lại cảm thấy rất hả.

Quang Liêm cố giấu đi cái trừng mắt, vẻ mặt bình thường nhất có thể, dường như nhìn vào cũng không thấy điều khác lạ. Nhưng trong lòng, tên này đang chửi thề:

“Mẹ kiếp, Cảnh Tuấn! Ngươi được lắm! Dám chĩa mũi kiếm của đám người vào ta.”

Cảnh Tuấn đánh hơi được mùi lạ nhưng y vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, nét mặt ánh lên sự biết ơn thì không nhầm lẫn vào đâu được.

Văn Thánh thấy lạ:

“Là sao nữa thế?! Cảnh Tuấn, ngươi nói ta nghe xem thử nào?!”

“Dạ thưa…”



Hạo Dương đứng đó thầm mỉm cười, nghe hết câu chuyện rồi mà cũng chỉ thầm cảm thán: “Thì ra là vậy… ! Thật hay mà.”

Quang Liêm vốn định ra tay cướp đoạt Thánh Thủy Hồ Văn chỗ không người. Nay bị tên này chơi lại, toan tính của hắn rối loạn, hơn tất cả thì hắn đang trở thành mục tiêu của tất cả đám người xung quanh. Hắn liếc nhìn quét qua tất cả, cái cảm giác sợ sệt, lạnh sống lưng khi ấy ập đến khiến hắn run rẩy.

Rõ ràng là muốn đẩy thứ này đi, nhưng sau khi nghe câu Văn Thánh nói thì không thể nữa…

“Thôi vậy! Nếu Cảnh Tuấn đã có lòng như vậy, thì ngươi cứ nhận lấy giọt Thánh Thủy Hồ Văn này đi. Mong rằng ngươi chân trọng nó cho tu hành sau này.”

Nếu hắn không lấy thì chẳng khác nào đang phụ lòng Cảng Tuấn, phạm vào tội bất kính với người khác. Hơn nữa, nếu mà không nhận, chẳng khác nào là hắn đang không nể mặt một nhân vật danh tiếng như Văn Thánh.

Bất lực, Quang Liêm chỉ đành nói:

“Cảnh Tuấn huynh… có lòng rồi. Ta xin nhận thứ này như quà đáp lễ vậy.”

Hoàng triều vốn chẳng phải là nơi tốt đẹp gì…

Duy Ninh nheo mắt quan sát từ khi nãy, đến vừa rồi lại thầm cười, lòng thầm nghĩ, nghĩ rồi vẫn thấy nực cười: “Hoàng huynh, không phải huynh rất thích tính kế người khác sao?! Hôm nay bị người ta tính kế lại chắc đau lắm nhỉ?! Suy cho cùng, chúng ta vẫn là huynh muội, ta rất lo lắng cho huynh đấy! Chỉ tiếc, sứ mệnh của phụ hoàng lần này giao cho quá lớn, hoạ lần này huynh phải tự chịu rồi.”

Diễn biến tâm lý phức tạp nhất phải kể đến Uyên Linh. Trong nàng ta là hai mặt đối lập, nửa muốn đại hoàng tử chết, nửa kia lại mong sống. Cũng bởi hắn can dự quá lớn đến nàng, kết cục nào cũng có hai mặt, lợi bất cập hại. Cái buồn cười nhất với nữ nhân này, lại chính là cái nàng ta mong muốn nhất. Tự do của nàng lấy từ tự do hắn mang lại, nghĩ đến thôi chỉ thấy đau đầu.

Những kẻ còn lại, âu là người nhắm đến Thánh Thủy Hồ Văn đều đã âm thầm chuẩn bị. Quang Liêm từ kẻ ngoài cuộc trở thành kẻ trong cuộc, từ con sói trở thành con dê. Xét đến đây, Văn Nguyên lại nở một nụ cười kỳ lạ.



Văn Thánh vỗ tay, tiếng vỗ tay như để ám chỉ mọi người mau tập trung lại. Đợi khi tất cả nhìn vào rồi, ông mới nói:

“Vài bữa trước, có người nhờ ta trao bảo vật hữu duyên cho người hữu duyên. Ta tự mình thử qua, cũng đã gặp vị tiền bối để lại ấn linh hồn trong bảo vật ấy. Nhân buổi thi khảo lần này, cũng muốn tìm người có duyên giúp vị tiền bối ấy.

Bảo vậy này có liên quan đến người tu hành thuật pháp, hay cũng chính là Pháp Tu. Không thì người có Ngũ Hành Căn Tố, hay cao thủ Phù Tu đều có thể lên tìm cơ duyên, tu vi dưới Tứ Trọng cảnh.”

Ý Nhu bước đến trước, theo sau là Kiều Vân, rồi đến Duy Ninh công chúa, tiếp theo là Uyên Thư, rồi cuối cùng là Quang Liêm.

Điều này làm Hạo Dương cảm thấy kỳ lạ, tới mức gọi đây là kỳ quái, dường như hôm nay Quang Liêm chơi rất trội. Kiếm, Quyền Tu lại đi tranh đoạt cơ duyên với Pháp, Phù Tu.

Văn Thánh mỉm cười:

“Quang Liêm, ngươi không phải Phù Tu, chẳng phải Pháp Tu, trong người lại càng không có Ngũ Hành Căn Tố. Sao lại bước lên?!”

Quang Liêm cúi đầu, khom mình đáp lại:

“Tiểu bối không có ý tranh đoạt bảo vật với người khác. Chỉ là, ta thấy đây là bảo vật thiên địa, thì có lẽ từ nó cũng có thể tham ngộ điều gì đó. Nên muốn thử vận may.”

Văn Thánh gật đầu tán thưởng, vẻ mặt rất đồng tình. Ông suy ngẫm một lát rồi nói:

“Quang Liêm nói cũng không hắn sai. Phàm là kẻ tu hành, dưới Tứ Trọng cảnh đều có thể đến tham ngộ.”

Những người còn lại tất nhiên là sẽ không để mất cơ hội, họ tập trung lại gần đám thí sinh trước mặt Văn Thánh.

Văn Thánh gật đầu, ông lấy ra từ vạt áo thừa mảnh da thú.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com